Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Tôm Sông

Diệp Nịnh Manh

2024-08-05 23:55:55

Lý Hồng Mai thực sự không đuổi theo, cô ta ngã xuống đất, đợi khi cô ta ngồi dậy Cố Thanh Thanh đã chạy xa.

Cửa hợp tác xã buôn bán nhiều người như vậy, tiếng thét chói tai của cô ta hấp dẫn không ít người vây xem, cô ta mới đuổi theo Cố Thanh Thanh mấy bước lập tức nghẹn khuất chạy về nhà.

Thật sự không thể mất mặt tiếp được.

Cố Thanh Thanh lại cười to lần nữa, xách theo rổ nhỏ nhảy nhót đi về nhà.

Ôi!

Nông thôn thập niên 70 đúng là chơi vui thật!

Tiết tấu cuộc sống không quá nhanh, không phiền não kẹt xe, mỗi ngày chỉ làm ba bữa cơm, chăm sóc mình thật tốt là được, không có thuốc trừ sâu trong rau và lương thực, cuộc sống nông thôn đúng là hoàn mỹ!

Về đến nhà thời gian còn sớm, khi chưa làm cơm tối Cố Thanh Thanh lấy đồ trong rổ ra, lại cầm cái giỏ nhỏ kèm theo công cụ lấy rau dại, chuẩn bị đi ra ngoài một lát, nhìn xem có thể tìm được ít đồ ăn hay không.

Ở đường nhỏ của nông thôn, sơn dã điền viên, phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm, ít nhất đối với Cố Thanh Thanh đời trước sống ở thành phố mấy chục năm mà nói, vẫn rất mới mẻ.

Xung quanh không có rau dại gì, hiện giờ đã là cuối thu, vụ thu hoạch đã kết thúc, rất nhiều người đã bắt đầu tích trữ lương thực qua mùa đông, rau dại gần đây đã sớm bị người ta đào sạch.

Cố Thanh Thanh nhìn những mương nước nhỏ, nghĩ có thể kiếm được ít cá tôm hay không?

May mắn kiếm được ít nấm dại, Cố Thanh Thanh rất vui, nấm dại thật sự không kém gì nấm mua trong siêu thị lớn ở kiếp trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Loại dại này cực kỳ thơm, vị rất ngon.

Đi khắp nơi một lát, ở phía sau một lùm cây tìm được không ít nấm, hiếm khi không bị người ta phát hiện, lúc này mặt trời đã lặn về tây, đã tới chạng vạng.

Cách đó không xa có một hồ chứa to, có nhiều nước, cá tôm cũng nhiều.



Cố Thanh Thanh cầm rổ qua đó, xung quanh đập chứa nước cũng có không ít vùng nước nối với đập chứa, đồng thời cũng có một số đường nhỏ nước trũng.

Thỉnh thoảng lại có cá to ở đây.

Cố Thanh Thanh không trông cậy có cá to, cô nhìn thấy ít tôm trên cây thủy sinh, một số con còn khá to, tôm kho tộ ăn cũng rất ngon!

Cố Thanh Thanh đang sầu nên bắt thế nào, hệ thống nói chuyện.

“Nước máy trong không gian có giá trị dinh dưỡng rất cao, cũng có chỗ tốt đối với động vật thủy sản này, cô lén lấy ra một ít đổ vào trong nước, cá tôm ở xung quanh đều sẽ tập trung tới đây.”

Đôi mắt Cố Thanh Thanh sáng lên, chỉ cần tập trung lại thì dễ vớt hơn nhiều.

Xung quanh không có ai, đám người gần nhất đang làm việc cách hơn 200 mét, cô lén lấy ít nước ra cũng không có ai phát hiện.

Lặng lẽ lấy ít nước máy trong lòng bàn tay, đôi tay nâng lên đổ vào mặt nước, ở chỗ rất gần bờ, hai loại nước đều không màu không vị căn bản không nhìn ra được khác thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Thanh Thanh đợi một lát, quả nhiên thấy được tôm nhỏ cách không xa lục tục bơi tới.

Dần dần mảnh nhỏ trước mặt mình dần tụ tập một ít tôm sông, Cố Thanh Thanh vui vẻ, lấy rổ nhỏ tới vớt.

Rổ nhỏ này làm bằng tre to cỡ rổ may vá, thả từ từ vào nước, đám tôm sông như tham luyến vùng nước này không biết chạy.

Cố Thanh Thanh nhanh chóng nâng rổ nhỏ lên, nhìn tôm sông bên trong vui không nhịn được.

Bỏ tôm sông vào trong giỏ, cô đổi chỗ khác tiếp tục vớt.

Nhưng mà lần này không có nước máy trong không gian, chỉ vớt mấy cái trong bụi cỏ mang tính tượng trưng, chính là làm dáng cho người khác xem.

Cách đó không xa có người đang làm việc, cô không thể làm quá rõ ràng, vớt nhiều một lát đến lúc đó nói vận may của mình tốt vớt được.

Dù sao lúc này là chạng vạng, rất nhiều tôm nhỏ cá nhỏ đều trồi lên mặt nước dán sát vào cây thủy sinh.

Cô không ngừng đổi chỗ, phần lớn rổ nhỏ trống không, thỉnh thoảng mới đổ nước máy trong không gian ra, hấp dẫn bốn năm con tôm sông nhỏ, vớt được lại cho vào trong giỏ xách.

Vương Vũ và Lục Hướng Dương cũng ở trong đám người làm việc cách đó không xa, Vương Vũ thấy Cố Thanh Thanh thì sửng sốt:

“Này! Đó là em gái nhỏ nhà anh đúng không? Cô ấy đang làm gì thế?”

Lục Hướng Dương ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy bên mương không xa lắm, Cố Thanh Thanh đang ngồi xổm cầm rổ tre vớt đồ trong nước hết lần này tới lần khác, một lát sau lại đổi chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Số ký tự: 0