Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Em Còn Có Chồng...
Diệp Nịnh Manh
2024-08-05 23:55:55
Lý gia mang tới phiền phức cho cô, nhưng cô cũng có thể lợi dụng ngược lại.
Lục Hướng Dương cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh một cái, không nghĩ tới cô còn rất thông minh.
Những lời cô nói lúc đầu, đơn thuần chỉ muốn chọc giận Trịnh Giai Giai mà thôi, mục đích chính là dẫn dắt Trịnh Giai Giai nói ra câu cuối cùng kia.
Mục đích đạt thành, Cố Thanh Thanh kéo Lục Hướng Dương: “Đi thôi, đi nấu cơm ăn.”
Lục Hướng Dương xách giỏ đi tới bên nước giếng, chuẩn bị dùng nước rửa sạch trước.
Cố Thanh Thanh mở cửa cầm một cái chậu ra, bỏ lươn vào đổ thêm chút nước.
“Buổi tối các anh để lươn ở trong phòng mình ấy, em sợ.”
Nếu buổi tối đặt ở trong phòng cô, cô chắc chắn không ngủ ngon, trừ phi lén đặt vào không gian.
Vương Vũ vội hỏi: “Có ý gì, tối nay không ăn à?”
Cố Thanh Thanh trừng mắt với đại thiếu gia này một cái:
“Buổi tối làm tôm cho các anh ăn! Ngày mai còn phải làm việc cả ngày đấy! Giữa trưa ngày mai lại ăn, bồi bổ cho các anh.”
Vương Vũ là đồ tham ăn, có thứ ngon không ăn vào bụng thì có chút không chịu nổi.
“Đừng mà! Hôm nay cũng làm việc cả ngày, hiện giờ vẫn còn sớm, làm ăn đi! Không ăn ngon anh không có sức làm việc, sửa đập chứa nước còn mệt hơn thu hoạch lương thực.”
Cố Thanh Thanh nhìn về phía Lục Hướng Dương, Lục Hướng Dương cũng nói: “Muốn ăn thì ăn đi! Dù sao sớm muộn gì cũng phải ăn.”
Cố Thanh Thanh nhìn mấy con lươn còn rất hung mãnh một lát, rụt cổ: “Vậy… Anh làm đi, em không dám chạm vào.”
Lục Hướng Dương thấy cô gái nhỏ vừa rồi còn hung dữ lúc này lại nhát gan như thế, cười gật đầu:
“Được, để anh làm.”
Cố Thanh Thanh giải thích:
“Em không dụ dỗ anh rể, buổi chiều em đến hợp tác xã mua bán, không phải là trong nhà hết đồ ăn rồi sao? Em đi xem còn gì tươi mua trở về cho các anh ăn hay không, kết quả đi ra thì gặp phải chị họ em và đối tượng của cô ta, cô ta lại bắt nạt em, em… Em không cẩn thận giẫm trúng đống phân chó, sau đó… Đạp cô ta một cái.”
Lục Hướng Dương: “…”
Tống Manh: “…”
Mọi người: “…”
Lục Hướng Dương nhướng mày, ánh mắt nhìn cô gái kèm theo ý cười: “Thật sự không cẩn thận giẫm trúng sao?”
Cố Thanh Thanh: “…”
“Phụt ha ha ha ha…” Vương Vũ ở bên cạnh đang cầm quạt hương bồ phe phẩy lập tức cười ha ha: “Không nhìn ra đấy em gái nhỏ, em đúng là độc!”
Tống Manh cũng cười to.
Cố Thanh Thanh ấm ức, kiên quyết không thừa nhận:
“Em chỉ không cẩn thận thôi, em đâu biết cô ta muốn đánh em! Bọn họ có hai người, em chỉ có một mình, trước đây bọn họ thích bắt nạt em, em rất sợ bọn họ, chắc chắn sẽ không chủ động đi lên đánh bọn họ, em chính là không cẩn thận.”
“Chị họ em chính là cố ý trả thù em, đối tượng của cô ta là chồng sắp cưới cũ của em, cô ta nhìn em ngứa mắt.”
Những lời này vang lên, đám người xung quanh đều kinh ngạc.
Vương Vũ kinh hãi nói: “Em còn có chồng sắp cưới ư?”
Trịnh Giai Giai ở bên cạnh cũng nghe thấy: “Cô có chồng sắp cưới còn tới gây tai họa cho anh Lục?”
Cố Thanh Thanh nhún vai, bọn họ ở bên cạnh giếng, xung quanh còn có mấy thanh niên trí thức!
Cô phải nói rõ ra mọi chuyện.
Cô hiểu rất rõ đám người Lý gia, chắc chắn sẽ hủy hoại thanh danh của cô hắt nước bẩn cho cô, có một số việc cô càng che giấu thì càng bị người ta lấy ra làm văn.
Đối với chuyện xảy ra, còn không bằng cô thoải mái hào phóng nói ra.
Có đôi khi bạn càng để ý, người khác sẽ càng lấy chuyện này công kích bạn, bạn không để bụng, trái lại người khác cảm thấy không thú vị.
“Đã là chuyện từ nhiều năm trước, năm đó mẹ em là giáo viên của công xã, lấy tiền lương. Sau này mẹ em sinh bệnh, thấy không có biện pháp chăm sóc em, sợ em bị Lý gia bắt nạt, nên sớm định một cuộc hôn nhân cho em.”
“Nhà đối phương ở trấn trên, cách bên hợp tác xã không xa lắm, con một, cha mẹ đều có công việc, là người có điều kiện tốt nhất mẹ em tìm được lúc ấy. Nhà anh ta ít người, không phức tạp như Lý gia, mẹ em muốn để lại đường lui cho em.”
“Nhưng mà sau này mẹ em qua đời, em vốn là con gái một của giáo viên mà! Đương nhiên là người nhà kia nguyện ý, nhưng mà mẹ em không còn nữa, em ở Lý gia không có ngày lành, dần dần trở nên càng ngày càng xấu, người nhà kia chướng mắt em, cũng không biết sao lại ở bên chị họ em, nửa năm trước chính thức hủy hôn với em.”
“Cũng không thể nói là nửa năm trước được! Dù sao người ta đã sớm ở bên nhau, là em náo loạn một trận, mới chính thức từ hôn. Bọn họ cho cha em thứ tốt, cuộc hôn nhân này đổi thành chị họ em, hiện giờ hẳn là sắp kết hôn.”
Tống Manh trợn mắt há miệng: “Cho nên là chị họ cô đoạt chồng sắp cưới của cô, hiện giờ còn tới bôi nhọ cô?”
Cố Thanh Thanh trợn tròn mắt:
“Chồng sắp cưới cái gì! Tôi chỉ từng gặp anh ta mấy lần, lúc ấy tôi ở Lý gia mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, còn ăn không đủ no, đều sắp không sống nổi nữa, người nào còn để ý chồng sắp cưới vô dụng như anh ta?”
Lục Hướng Dương cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh một cái, không nghĩ tới cô còn rất thông minh.
Những lời cô nói lúc đầu, đơn thuần chỉ muốn chọc giận Trịnh Giai Giai mà thôi, mục đích chính là dẫn dắt Trịnh Giai Giai nói ra câu cuối cùng kia.
Mục đích đạt thành, Cố Thanh Thanh kéo Lục Hướng Dương: “Đi thôi, đi nấu cơm ăn.”
Lục Hướng Dương xách giỏ đi tới bên nước giếng, chuẩn bị dùng nước rửa sạch trước.
Cố Thanh Thanh mở cửa cầm một cái chậu ra, bỏ lươn vào đổ thêm chút nước.
“Buổi tối các anh để lươn ở trong phòng mình ấy, em sợ.”
Nếu buổi tối đặt ở trong phòng cô, cô chắc chắn không ngủ ngon, trừ phi lén đặt vào không gian.
Vương Vũ vội hỏi: “Có ý gì, tối nay không ăn à?”
Cố Thanh Thanh trừng mắt với đại thiếu gia này một cái:
“Buổi tối làm tôm cho các anh ăn! Ngày mai còn phải làm việc cả ngày đấy! Giữa trưa ngày mai lại ăn, bồi bổ cho các anh.”
Vương Vũ là đồ tham ăn, có thứ ngon không ăn vào bụng thì có chút không chịu nổi.
“Đừng mà! Hôm nay cũng làm việc cả ngày, hiện giờ vẫn còn sớm, làm ăn đi! Không ăn ngon anh không có sức làm việc, sửa đập chứa nước còn mệt hơn thu hoạch lương thực.”
Cố Thanh Thanh nhìn về phía Lục Hướng Dương, Lục Hướng Dương cũng nói: “Muốn ăn thì ăn đi! Dù sao sớm muộn gì cũng phải ăn.”
Cố Thanh Thanh nhìn mấy con lươn còn rất hung mãnh một lát, rụt cổ: “Vậy… Anh làm đi, em không dám chạm vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hướng Dương thấy cô gái nhỏ vừa rồi còn hung dữ lúc này lại nhát gan như thế, cười gật đầu:
“Được, để anh làm.”
Cố Thanh Thanh giải thích:
“Em không dụ dỗ anh rể, buổi chiều em đến hợp tác xã mua bán, không phải là trong nhà hết đồ ăn rồi sao? Em đi xem còn gì tươi mua trở về cho các anh ăn hay không, kết quả đi ra thì gặp phải chị họ em và đối tượng của cô ta, cô ta lại bắt nạt em, em… Em không cẩn thận giẫm trúng đống phân chó, sau đó… Đạp cô ta một cái.”
Lục Hướng Dương: “…”
Tống Manh: “…”
Mọi người: “…”
Lục Hướng Dương nhướng mày, ánh mắt nhìn cô gái kèm theo ý cười: “Thật sự không cẩn thận giẫm trúng sao?”
Cố Thanh Thanh: “…”
“Phụt ha ha ha ha…” Vương Vũ ở bên cạnh đang cầm quạt hương bồ phe phẩy lập tức cười ha ha: “Không nhìn ra đấy em gái nhỏ, em đúng là độc!”
Tống Manh cũng cười to.
Cố Thanh Thanh ấm ức, kiên quyết không thừa nhận:
“Em chỉ không cẩn thận thôi, em đâu biết cô ta muốn đánh em! Bọn họ có hai người, em chỉ có một mình, trước đây bọn họ thích bắt nạt em, em rất sợ bọn họ, chắc chắn sẽ không chủ động đi lên đánh bọn họ, em chính là không cẩn thận.”
“Chị họ em chính là cố ý trả thù em, đối tượng của cô ta là chồng sắp cưới cũ của em, cô ta nhìn em ngứa mắt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời này vang lên, đám người xung quanh đều kinh ngạc.
Vương Vũ kinh hãi nói: “Em còn có chồng sắp cưới ư?”
Trịnh Giai Giai ở bên cạnh cũng nghe thấy: “Cô có chồng sắp cưới còn tới gây tai họa cho anh Lục?”
Cố Thanh Thanh nhún vai, bọn họ ở bên cạnh giếng, xung quanh còn có mấy thanh niên trí thức!
Cô phải nói rõ ra mọi chuyện.
Cô hiểu rất rõ đám người Lý gia, chắc chắn sẽ hủy hoại thanh danh của cô hắt nước bẩn cho cô, có một số việc cô càng che giấu thì càng bị người ta lấy ra làm văn.
Đối với chuyện xảy ra, còn không bằng cô thoải mái hào phóng nói ra.
Có đôi khi bạn càng để ý, người khác sẽ càng lấy chuyện này công kích bạn, bạn không để bụng, trái lại người khác cảm thấy không thú vị.
“Đã là chuyện từ nhiều năm trước, năm đó mẹ em là giáo viên của công xã, lấy tiền lương. Sau này mẹ em sinh bệnh, thấy không có biện pháp chăm sóc em, sợ em bị Lý gia bắt nạt, nên sớm định một cuộc hôn nhân cho em.”
“Nhà đối phương ở trấn trên, cách bên hợp tác xã không xa lắm, con một, cha mẹ đều có công việc, là người có điều kiện tốt nhất mẹ em tìm được lúc ấy. Nhà anh ta ít người, không phức tạp như Lý gia, mẹ em muốn để lại đường lui cho em.”
“Nhưng mà sau này mẹ em qua đời, em vốn là con gái một của giáo viên mà! Đương nhiên là người nhà kia nguyện ý, nhưng mà mẹ em không còn nữa, em ở Lý gia không có ngày lành, dần dần trở nên càng ngày càng xấu, người nhà kia chướng mắt em, cũng không biết sao lại ở bên chị họ em, nửa năm trước chính thức hủy hôn với em.”
“Cũng không thể nói là nửa năm trước được! Dù sao người ta đã sớm ở bên nhau, là em náo loạn một trận, mới chính thức từ hôn. Bọn họ cho cha em thứ tốt, cuộc hôn nhân này đổi thành chị họ em, hiện giờ hẳn là sắp kết hôn.”
Tống Manh trợn mắt há miệng: “Cho nên là chị họ cô đoạt chồng sắp cưới của cô, hiện giờ còn tới bôi nhọ cô?”
Cố Thanh Thanh trợn tròn mắt:
“Chồng sắp cưới cái gì! Tôi chỉ từng gặp anh ta mấy lần, lúc ấy tôi ở Lý gia mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, còn ăn không đủ no, đều sắp không sống nổi nữa, người nào còn để ý chồng sắp cưới vô dụng như anh ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro