Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Kiên Quyết Khôn...

Diệp Nịnh Manh

2024-08-05 23:55:55

Cô vòng một miếng đất ở bên hồ, đặc biệt dùng để nuôi đám gà này, còn mua lưới sắt của hệ thống, chính là thứ như cửa to, cao hai mét rộng cỡ 1m5, phía dưới có đế đứng chắc, có khóa 2 bên để cài vào nhau tạo thành hình tròn.

Vòng to khoảng một ngàn mét vuông, lưới sắt này tốn của cô hai vạn tệ, khiến cô đau lòng muốn chết.

Ngay cả vùng nước nhỏ bên hồ cũng vòng vào, như vậy tương lai nuôi vịt nuôi ngỗng tiện hơn, hơn nữa cũng không cần phải đặc biệt chuẩn bị nước cho đám gia cầm này.

Cố Thanh Thanh thêm chút lương thực vào, đảm bảo đàn gà con này đủ lương thực ăn, sau đó cầm lưới đánh cá đến trong sông vớt cá.

Hệ thống giai đoạn sơ cấp cá tôm trong sông là miễn phí, chính là vớt ra nấu ăn đặt lên giá của cửa hàng cơm hộp thì không ảnh hưởng tới tích phân và thăng cấp như đồ ăn cô lấy được từ trong khoang vật tư.

Số dư trong hệ thống của cô trống, trước khi rau dưa trong vườn chín, ngoại trừ 100 phần chân gà rút xương ban đầu ra, tiền dư đều dựa vào cô vớt cá tôm trong sông bán đi được tiền.

Nhưng mà cá tôm miễn phí chỉ tồn tại ở hệ thống sơ cấp, đợi tích cóp đủ 2000 tích phân, số dư đạt tới 100 vạn, cá tôm trong sông không thể vớt, nếu vớt cần trừ tiền.

Hiện giờ lương thực và rau dưa đã chín, cô muốn kiếm tiền dễ hơn một chút, nhân lúc còn chưa thăng cấp, cô nhanh chóng vớt chút cá tôm đặt vào trong ao hồ nuôi.

Cá tôm trong sông mất tiền, nhưng mà nuôi đến ao hồ của mình chính là của mình.

Vớt nửa tiếng, ném hết cá tôm lớn bé vào trong ao hồ của mình, Cố Thanh Thanh quay về ngôi nhà nhỏ.

Thời gian đã khuya, hiện giờ hệ thống vẫn là sơ cấp, thời gian đồng bộ với thế giới bên ngoài, chỉ khi thăng cấp mới giảm thời gian.

Hiện giờ đã là 11 giờ tối, cô tắm rửa đắp mặt nạ bảo vệ da xong, trước khi 12 giờ nhanh chóng trở về lên giường đất ngủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây luôn là khoảng 10 giờ đi ngủ, hôm nay Lục Hướng Dương trở về muộn, đã sắp 12 giờ.

Cơ thể còn chưa dưỡng tốt hơn!

Kiên quyết không thức đêm.

Sáng sớm hôm sau, đám thanh niên trí thức ngủ nướng, mệt mỏi lâu như vậy cần nghỉ ngơi.

Cố Thanh Thanh ngủ đến 8 giờ mới rời giường, rửa mặt đánh răng ăn cơm sáng.

Hai cái bánh quẩy, một quả trứng luộc nước trà và một cốc sữa bò, chính là cơm sáng của cô.

Bánh quẩy và trứng luộc trong nước trà là cô dự trữ trong kho chứa hàng, sữa bò là sữa bột Lục Hướng Dương cho cô lúc trước, hương vị cũng không tệ lắm, rất thuần tự nhiên.

Trong sân không có người, Cố Thanh Thanh cầm rổ đến vườn hái rau.

Đậu que dài có thể hái được, số lượng quá nhiều, một mình cô không cẩn thận hái đầy cả rổ.

Rổ này hơi to, cô xách hơi lao lực, đôi tay xách chân lại ngắn, chỉ có thể bước từng bước về trước.

Khi rẽ vào sân Lục Hướng Dương vừa vặn cầm quần áo bẩn ra khỏi phòng, thấy cô không xách được thì thuận tay xách giúp.

Anh cao chân còn dài sức lực mạnh, Cố Thanh Thanh xách hai tay chỉ có thể dịch từng bước về trước, nhưng anh dùng một tay xách bước đi như bay.

Sức lực của đàn ông, Cố Thanh Thanh hâm mộ không thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người cùng đi tới bên giếng.

“Sao hái nhiều như vậy?” Lục Hướng Dương hỏi.

“Ngâm đậu que!”

Cố Thanh Thanh cầm đậu que đi rửa sạch:

“Gần đây ra nhiều quả, trên giàn còn đầy, nhân lúc còn non phải nhanh hái đi, đợi già rồi thì không thể ăn.”

“Anh đói bụng chưa? Sủi cảo còn thừa tối qua vẫn còn ở đó, đi nấu ăn nhé.”

Ở chung thời gian dài như vậy, trong lòng Cố Thanh Thanh cũng có chút hiểu rõ Lục Hướng Dương.

Loại người như Lục Hướng Dương thật sự rất chịu trách nhiệm, trừ phi ngay từ đầu không đồng ý với cô, chỉ cần đồng ý thu nhận cô, như vậy trên cơ bản anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.

Ở chung hàng ngày như vậy thì không thể quá mức câu nệ, dưới tiền đề chú ý đúng mực, ở chung bình thường là được.

Quả nhiên cô thuận miệng nói một câu tự anh đi hấp sủi cảo, Lục Hướng Dương nghe xong cũng không có khác thường gì.

Anh ngâm quần áo trước, rất thản nhiên đến phòng nấu sủi cảo, nhìn thấy sủi cảo trên bàn vẫn là số lượng tối qua, anh hỏi:

“Sáng nay em không ăn cơm à?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Số ký tự: 0