Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão
Tạm Thời Vẫn Nê...
Diệp Nịnh Manh
2024-08-05 23:55:55
Cười gượng hai tiếng, Cố Thanh Thanh vô cùng đáng thương nói: “Tôi đã lâu không ăn cơm, quá đói bụng!”
Lục Hướng Dương không nghĩ tới một cô gái nhỏ chịu đủ bắt nạt như vậy, anh vốn tưởng rằng cô sẽ là người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, tính tình cẩn thận thành thật chất phác, không nghĩ tới hoạt bát như thế.
Không sai, ở trong mắt Lục Hướng Dương, cô gái trước mắt đúng là cô gái nhỏ.
Thực ra Cố Thanh Thanh đã 18 tuổi, nhưng Lục Hướng Dương không biết.
Cô bị tra tấn mấy năm nên không cao được, thoạt nhìn nhỏ gầy giống như đứa bé 13-14 tuổi.
Thậm chí ở trong mắt Lục Hướng Dương, cô còn không chắc nịch như đứa bé 13-14 tuổi!
Vốn tưởng rằng là người nhát gan như chuột, nếu không đã không bị tra tấn như vậy, nhưng trước mắt xem ra còn là người rất thú vị.
Cuộc sống của anh có chút nhàm chán, anh cũng không có em gái…
Nếu đã cứu cô, cũng không định mặc kệ cô.
Thêm miệng ăn mà thôi, không tốn mấy đồng.
“Sau này cô đi theo tôi đi, coi như em gái tôi, tôi thuê một gian phòng cho cô ở khu thanh niên trí thức, cô không cần làm việc nhà nông, mấy năm này cứ điều dưỡng cơ thể thật tốt là được, ăn mặc dùng tôi sẽ cho cô. Đợi thêm hai năm cô trưởng thành, tôi tìm công việc cho cô.”
Cố Thanh Thanh lập tức cười mi mắt cong cong, ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm! Tôi nghe anh, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Tôi biết làm việc nhà, biết chăm sóc bản thân, không gây thêm phiền cho anh, còn có thể giặt quần áo nấu cơm cho anh.”
Là một nữ cường nhân đời trước sống hơn 40 tuổi, trong đầu Cố Thanh Thanh vô cùng tỉnh táo.
Cô biết rất rõ, trước mắt đi theo Lục Hướng Dương mới là an toàn nhất.
Hiện giờ là năm 72, ra cửa cần thư giới thiệu, mua đồ cần phiếu, nếu cô rời đi thì sẽ không có ngày lành.
Thời đại này hộ khẩu nông thôn và hộ khẩu thành phố quản lý rất nghiêm, cho dù cô có thể rời đi, hộ khẩu nông thôn cũng không có biện pháp thay đổi.
Đến thành phố cô không có công việc, không có người nhà, sống kiểu gì đây?
Trong không gian của cô có lượng lớn vật tư không giả, nhưng cô không thể luôn tránh trong không gian không ra, cũng không có khả năng không giao lưu với người khác.
Một khi tiếp xúc với người khác, sẽ có nhiều chỗ dùng đến thư giới thiệu, cũng không có biện pháp giải thích nguồn gốc vật tư.
Hơn nữa một cô gái nhỏ lẻ loi một mình, không làm việc lại có tiền tiêu, thời gian dài sẽ dễ xảy ra chuyện.
Cho nên trước mắt, đợi ở đại đội Hòe Hoa là lựa chọn tốt nhất.
Ở chỗ này cô có thân phận quang minh chính đại, nếu Lục Hướng Dương nguyện ý che chở cho cô, cuộc sống của cô sẽ không có vấn đề gì.
Cũng không có ai hoài nghi nguồn gốc vật tư tiền tài của cô, dù sao Lục Hướng Dương có tiền!
Thanh niên trí thức trong thành phố tới có khả năng giàu hơn dân chúng nông thôn nhiều, Lục Hướng Dương mới xuống nông thôn ba ngày, đã là người có tiền được cả đại đội Hòe Hoa công nhận, nếu không Lý gia cũng không công phu sư tử ngoạm đòi anh 300 tệ.
Hơn nữa cô vừa xem gương mặt mình trong gương, hiện giờ thực sự rất xấu, nhưng đều là cuộc sống giày xéo.
Cốt tướng của nguyên chủ khá tốt, ngũ quan rất xuất chúng, ăn ngon uống ngon dưỡng một thời gian, rất nhanh sẽ biến thành một tiểu mỹ nhân, đến lúc đó Lý gia nổi lên tâm tư khác thì làm sao bây giờ?
Một cô gái như cô căn bản không đánh lại cả gia đình người ta được, chạy trốn hoặc gặp tao ương.
Chạy đi vẫn là câu nói kia, cần thư giới thiệu, cần nuôi sống bản thân.
Vậy ở lại, phải có người che chở.
Thực ra còn có một con đường, đó chính là rời khỏi nơi này, xuôi nam vượt biên đến Hương Giang.
Trước mắt Hương Giang càng giống thế giới đời sau, cô đi đến đó chắc chắn có thể sinh tồn được.
Nhưng mà một cô gái chưa từng xa nhà như cô không có khả năng lấy được thư giới thiệu đến phương nam, chỉ có thể lén đi.
Nhưng cô không phải đặc công xuyên qua gì đó, không có bản lĩnh đánh ngã mấy chục người, nhập cư trái phép loạn như vậy, cô cũng không biết phương nam thời đại này, cô sợ chơi xong cái mạng nhỏ của mình.
Tạm thời vẫn nên làm chó trong thôn đi!
Lục Hướng Dương không nghĩ tới một cô gái nhỏ chịu đủ bắt nạt như vậy, anh vốn tưởng rằng cô sẽ là người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, tính tình cẩn thận thành thật chất phác, không nghĩ tới hoạt bát như thế.
Không sai, ở trong mắt Lục Hướng Dương, cô gái trước mắt đúng là cô gái nhỏ.
Thực ra Cố Thanh Thanh đã 18 tuổi, nhưng Lục Hướng Dương không biết.
Cô bị tra tấn mấy năm nên không cao được, thoạt nhìn nhỏ gầy giống như đứa bé 13-14 tuổi.
Thậm chí ở trong mắt Lục Hướng Dương, cô còn không chắc nịch như đứa bé 13-14 tuổi!
Vốn tưởng rằng là người nhát gan như chuột, nếu không đã không bị tra tấn như vậy, nhưng trước mắt xem ra còn là người rất thú vị.
Cuộc sống của anh có chút nhàm chán, anh cũng không có em gái…
Nếu đã cứu cô, cũng không định mặc kệ cô.
Thêm miệng ăn mà thôi, không tốn mấy đồng.
“Sau này cô đi theo tôi đi, coi như em gái tôi, tôi thuê một gian phòng cho cô ở khu thanh niên trí thức, cô không cần làm việc nhà nông, mấy năm này cứ điều dưỡng cơ thể thật tốt là được, ăn mặc dùng tôi sẽ cho cô. Đợi thêm hai năm cô trưởng thành, tôi tìm công việc cho cô.”
Cố Thanh Thanh lập tức cười mi mắt cong cong, ngoan ngoãn gật đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm! Tôi nghe anh, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Tôi biết làm việc nhà, biết chăm sóc bản thân, không gây thêm phiền cho anh, còn có thể giặt quần áo nấu cơm cho anh.”
Là một nữ cường nhân đời trước sống hơn 40 tuổi, trong đầu Cố Thanh Thanh vô cùng tỉnh táo.
Cô biết rất rõ, trước mắt đi theo Lục Hướng Dương mới là an toàn nhất.
Hiện giờ là năm 72, ra cửa cần thư giới thiệu, mua đồ cần phiếu, nếu cô rời đi thì sẽ không có ngày lành.
Thời đại này hộ khẩu nông thôn và hộ khẩu thành phố quản lý rất nghiêm, cho dù cô có thể rời đi, hộ khẩu nông thôn cũng không có biện pháp thay đổi.
Đến thành phố cô không có công việc, không có người nhà, sống kiểu gì đây?
Trong không gian của cô có lượng lớn vật tư không giả, nhưng cô không thể luôn tránh trong không gian không ra, cũng không có khả năng không giao lưu với người khác.
Một khi tiếp xúc với người khác, sẽ có nhiều chỗ dùng đến thư giới thiệu, cũng không có biện pháp giải thích nguồn gốc vật tư.
Hơn nữa một cô gái nhỏ lẻ loi một mình, không làm việc lại có tiền tiêu, thời gian dài sẽ dễ xảy ra chuyện.
Cho nên trước mắt, đợi ở đại đội Hòe Hoa là lựa chọn tốt nhất.
Ở chỗ này cô có thân phận quang minh chính đại, nếu Lục Hướng Dương nguyện ý che chở cho cô, cuộc sống của cô sẽ không có vấn đề gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không có ai hoài nghi nguồn gốc vật tư tiền tài của cô, dù sao Lục Hướng Dương có tiền!
Thanh niên trí thức trong thành phố tới có khả năng giàu hơn dân chúng nông thôn nhiều, Lục Hướng Dương mới xuống nông thôn ba ngày, đã là người có tiền được cả đại đội Hòe Hoa công nhận, nếu không Lý gia cũng không công phu sư tử ngoạm đòi anh 300 tệ.
Hơn nữa cô vừa xem gương mặt mình trong gương, hiện giờ thực sự rất xấu, nhưng đều là cuộc sống giày xéo.
Cốt tướng của nguyên chủ khá tốt, ngũ quan rất xuất chúng, ăn ngon uống ngon dưỡng một thời gian, rất nhanh sẽ biến thành một tiểu mỹ nhân, đến lúc đó Lý gia nổi lên tâm tư khác thì làm sao bây giờ?
Một cô gái như cô căn bản không đánh lại cả gia đình người ta được, chạy trốn hoặc gặp tao ương.
Chạy đi vẫn là câu nói kia, cần thư giới thiệu, cần nuôi sống bản thân.
Vậy ở lại, phải có người che chở.
Thực ra còn có một con đường, đó chính là rời khỏi nơi này, xuôi nam vượt biên đến Hương Giang.
Trước mắt Hương Giang càng giống thế giới đời sau, cô đi đến đó chắc chắn có thể sinh tồn được.
Nhưng mà một cô gái chưa từng xa nhà như cô không có khả năng lấy được thư giới thiệu đến phương nam, chỉ có thể lén đi.
Nhưng cô không phải đặc công xuyên qua gì đó, không có bản lĩnh đánh ngã mấy chục người, nhập cư trái phép loạn như vậy, cô cũng không biết phương nam thời đại này, cô sợ chơi xong cái mạng nhỏ của mình.
Tạm thời vẫn nên làm chó trong thôn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro