Chương 30 - Cái gì của mẹ cũng là của con
Chia tiền
Tri Lý
2024-08-11 23:36:14
Như vậy thì cả gia đình đã được phân chia rõ ràng, Trương Tố Cầm cũng không dám nói thêm gì nữa. Rốt cuộc thì nếu đoạn tuyệt quan hệ thì ngay cả một phân tiền cũng không lấy được, sợ có khi còn bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả chốn nương thân cũng không có.
Bà nội Thẩm lấy ra một cái hộp thiếc đựng bánh quy, Thẩm Thính Hồng nhận ra cái hộp này. Khi họ còn nhỏ, thỉnh thoảng bà nội Thẩm sẽ lấy một hai hào từ trong hộp ra để cho mấy đứa trẻ con đi mua đường ăn.
Đây là muốn chia tiền, bà nội Thẩm đếm tất cả những tờ tiền nằm rải rác ở bên trong rồi nói: “Trong này có tổng cộng bốn trăm hai mươi đồng, mẹ và cha các con sẽ giữ lại bảy mươi đồng để mua quan tài nên đừng có đứa nào nhớ thương số tiền này. Còn lại ba trăm năm mươi đồng, thằng ba lấy một trăm năm mươi đồng, thằng cả và thằng hai mỗi đứa lấy một trăm đồng, nhà này coi như đã được phân chia hoàn toàn.”
“Ừm, ở đây có nhiều người xem như vậy nên về sau đừng có ai nói cha mẹ bất công, nhà thằng ba muốn dọn ra để xây nhà ở. Hơn nữa, số tiền này đa phần là do nhà thằng ba kiếm, các con đã được hưởng lợi rồi nên đứa nào mà có ý kiến nữa thì đừng lấy bất kỳ đồ đạc nào trong nhà, lập tức cút đi tự xây nhà mà ở.”
Ông nội Thẩm cũng lên tiếng.
Mấy lời này chủ yếu để cho Trương Tố Cầm nghe,
ai bảo trong cả gia đình bà ta là người giỏi tìm rắc rối nhất.
Trương Tố Cầm há miệng thở dốc nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị hai vợ chồng già người nói một câu tôi nói một câu hù doạ nên cuối cùng không dám tác oai tác quái nữa.
Chuyện phân gia đã xong rồi nhưng chuyện trước đó Thẩm Bích Liên đẩy Thẩm Thính Hồng vẫn chưa xong.
“Bây giờ chúng ta nên nói đến chuyện Thẩm Bích Liên đẩy Ni Nhi nhà tôi.”
Phân gia xong xuôi, Lưu Nguyệt đứng ra nói.
Bộ dáng bao che cho con đầy khí phách như này nhìn qua rất giống gà mái già trong trận chiến đấu, gọi tắt là gà chiến.
Thẩm Thính Hồng nhìn mẹ già của mình như vậy trong lòng rất ấm áp, không biết tại sao lại cảm thấy buồn cười. Mẹ cô đứng đầu bang phái gia đình ruột thịt đứng sau, thật sự nhìn giống đại tỷ đứng đầu nhóm giang hồ.
“Cái gì….Cô còn muốn như nào? Không phải đã phân gia rồi sao, mấy người còn muốn làm cái…cái gì?”
Số tiền một trăm đồng vừa được chia cho cầm còn chưa ấm tay, nghe được lời nói này của Trương Tố Cầm bị doạ sợ, theo bản năng duỗi tay ra che túi tiền của mình lại.
“Thế cô muốn nói như nào? Vết thương trên đầu Ni Nhi nhà tôi còn chưa khỏi hoàn toàn đâu đấy. Cô muốn mặc kệ chuyện này luôn sao? Cho dù em gái tôi không truy cứu thì cô cũng phải hỏi xem những người cậu như tôi có đồng ý hay không?”
Lưu Đại hung ác nói, từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của Tiêu Kiến Phương thì ba anh em họ đã trở thành người che chở em gái mình nhiều nhất, đương nhiên bây giờ cũng phải che chở cháu gái của mình.
Nếu không phải trước đó em gái liên tục nói chờ vụ thu hoạch hè kết thúc mới xử lý chuyện này thì bọn họ đã sớm đánh đến cửa rồi.
Bà nội Thẩm lấy ra một cái hộp thiếc đựng bánh quy, Thẩm Thính Hồng nhận ra cái hộp này. Khi họ còn nhỏ, thỉnh thoảng bà nội Thẩm sẽ lấy một hai hào từ trong hộp ra để cho mấy đứa trẻ con đi mua đường ăn.
Đây là muốn chia tiền, bà nội Thẩm đếm tất cả những tờ tiền nằm rải rác ở bên trong rồi nói: “Trong này có tổng cộng bốn trăm hai mươi đồng, mẹ và cha các con sẽ giữ lại bảy mươi đồng để mua quan tài nên đừng có đứa nào nhớ thương số tiền này. Còn lại ba trăm năm mươi đồng, thằng ba lấy một trăm năm mươi đồng, thằng cả và thằng hai mỗi đứa lấy một trăm đồng, nhà này coi như đã được phân chia hoàn toàn.”
“Ừm, ở đây có nhiều người xem như vậy nên về sau đừng có ai nói cha mẹ bất công, nhà thằng ba muốn dọn ra để xây nhà ở. Hơn nữa, số tiền này đa phần là do nhà thằng ba kiếm, các con đã được hưởng lợi rồi nên đứa nào mà có ý kiến nữa thì đừng lấy bất kỳ đồ đạc nào trong nhà, lập tức cút đi tự xây nhà mà ở.”
Ông nội Thẩm cũng lên tiếng.
Mấy lời này chủ yếu để cho Trương Tố Cầm nghe,
ai bảo trong cả gia đình bà ta là người giỏi tìm rắc rối nhất.
Trương Tố Cầm há miệng thở dốc nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị hai vợ chồng già người nói một câu tôi nói một câu hù doạ nên cuối cùng không dám tác oai tác quái nữa.
Chuyện phân gia đã xong rồi nhưng chuyện trước đó Thẩm Bích Liên đẩy Thẩm Thính Hồng vẫn chưa xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ chúng ta nên nói đến chuyện Thẩm Bích Liên đẩy Ni Nhi nhà tôi.”
Phân gia xong xuôi, Lưu Nguyệt đứng ra nói.
Bộ dáng bao che cho con đầy khí phách như này nhìn qua rất giống gà mái già trong trận chiến đấu, gọi tắt là gà chiến.
Thẩm Thính Hồng nhìn mẹ già của mình như vậy trong lòng rất ấm áp, không biết tại sao lại cảm thấy buồn cười. Mẹ cô đứng đầu bang phái gia đình ruột thịt đứng sau, thật sự nhìn giống đại tỷ đứng đầu nhóm giang hồ.
“Cái gì….Cô còn muốn như nào? Không phải đã phân gia rồi sao, mấy người còn muốn làm cái…cái gì?”
Số tiền một trăm đồng vừa được chia cho cầm còn chưa ấm tay, nghe được lời nói này của Trương Tố Cầm bị doạ sợ, theo bản năng duỗi tay ra che túi tiền của mình lại.
“Thế cô muốn nói như nào? Vết thương trên đầu Ni Nhi nhà tôi còn chưa khỏi hoàn toàn đâu đấy. Cô muốn mặc kệ chuyện này luôn sao? Cho dù em gái tôi không truy cứu thì cô cũng phải hỏi xem những người cậu như tôi có đồng ý hay không?”
Lưu Đại hung ác nói, từ nhỏ dưới sự dạy dỗ của Tiêu Kiến Phương thì ba anh em họ đã trở thành người che chở em gái mình nhiều nhất, đương nhiên bây giờ cũng phải che chở cháu gái của mình.
Nếu không phải trước đó em gái liên tục nói chờ vụ thu hoạch hè kết thúc mới xử lý chuyện này thì bọn họ đã sớm đánh đến cửa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro