Chương 30 - Cái gì của mẹ cũng là của con
Chương 9
Tri Lý
2024-08-11 23:36:14
Thẩm Thính Hồng leo xuống giường rồi mở cửa phòng ra, vốn buổi tối nay cô tính toán muốn ra ngoài ăn cơm để nhận thức các thành viên trong gia đình này. Nhưng âm thanh ở bên ngoài quá lớn, nào là giọng nói của người già nào là giọng nói của trẻ em tất cả khiến người bị thương ở đầu như Thẩm Thính Hồng cực kì khó chịu.
“Mẹ, mẹ mang vào giúp con với.”
“Ừ được rồi, con cứ nằm đi để mẹ mang vào cho mà ăn.”
“Đúng là mệnh tiểu thư, chỉ ngã đập đầu thôi mà ăn cơm cũng phải cần người hầu hạ.”
Thời điểm Lưu Nguyệt đang bê đồ ăn vào cho Thẩm Thính Hồng, một giọng nói không hài hoà tự nhiên xuất hiện.
Đây là bác dâu lớn của nguyên chủ Trương Tố Cầm, từ trước đến nay bà ta không nhìn quen việc tam phòng coi một đứa con gái là tiểu tâm cam mà nuông chiều.
Còn đưa cả nó đi học nữa, nếu không phải do mấy người ông nội đè nặng thì Trương Tố Cầm đã sớm làm ầm ĩ lên rồi. Mấy cô gái gái bằng tuổi nó đều làm được đủ các việc trong nhà ngoài nhà, chẳng hiểu sao mà cô gái trong tam phòng nhà bọn họ lại quý giá như vậy.
Nếu có thể ở nhà làm việc thì cuộc sống của họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Này chị dâu cả, nếu chị muốn đánh nhau với tôi thì cứ nói thẳng toẹt ra xem nào, tôi không ngại bắt chị đi trước đâu đấy. Lý do tại sao lần này Ni Nhi nhà tôi bị thương, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Nếu không phải do Ni Nhi nhà tôi còn đang nằm ở trên giường thì Thẩm Bích Liên đã sớm bị tôi cho một trận rồi. Này nhé, tôi chưa đến tìm chị để gây chuyện đâu đấy mà chị sốt ruột hoảng hốt đâm đầu vào hướng họng súng rồi à?
Từ trước đến nay, Lưu Nguyệt không phải là người dễ bị bắt nạt, lúc ở nhà mẹ đẻ bà ấy là đệ tử chân truyền của bà ngoại nguyên chủ nên tính tình vốn đanh đá.
Lúc trước khi bà nội Thẩm đàm phán cuộc hôn nhân này cho Thẩm Đại Cường, thì nghĩ rằng Thẩm Đại Cường là một người có tính cách mềm mại dễ bắt nạt nên phải cưới một người vợ lợi hại mà cũng có thể trấn trạch.
Ý tưởng này thì hay nhưng đúng thật có thể trấn, mà là trấn cả toà nhà, nhưng thế không phải là trấn trạch sao?
Trương Tố Cầm bị nói đến câm nín, chỉ điên cuồng nháy mắt với Thẩm Đại Lực. Tuy nhiên hôm nay Thẩm Đại Lực đã làm việc cả ngày dài nên bây giờ cứ vùi đầu vào ăn cơm khô, làm sao rảnh mà chú ý câu chuyện chí chóe của mấy người phụ nữ.
“Cùng lắm thì chỉ là trò đùa của mấy đứa trẻ con thôi, làm sao mà cô phải làm căng đến vậy?” Trương Tố Cầm thấy người đàn ông của mình không phản ứng gì nên giọng điệu cũng yếu đi không ít. Mặc kệ là nói bất kỳ thứ gì, đúng thật chuyện này đại phòng không chiếm được ưu thế.
“Con bé Thẩm Bích Liên đã đủ mười tám rồi đúng không? Đâu còn nhỏ bé gì nữa, mấy người không muốn dạy dỗ con cho tốt. Chờ xem, khi nào Ni Nhi nhà tôi khoẻ hơn thì để tôi dạy lại con mấy người hộ cho.
Lưu Nguyệt cầm bát cơm rồi liếc mắt nhìn Thẩm Bích Liên khiến Thẩm Bích Liên bị doạ đến co rúm cả người lại.
Cô ta thầm nghĩ mình thật xui xẻo, chẳng hiểu sao lại bị người dân nhìn thấy đúng lúc thế, chắc là do mình làm việc không đủ bí ẩn. Hơn nữa bây giờ còn bị người đàn bà đanh đá Lưu Nguyệt này nhớ thương, chắc chắn là trốn không thoát khỏi trận đánh này rồi.
“Mẹ, mẹ mang vào giúp con với.”
“Ừ được rồi, con cứ nằm đi để mẹ mang vào cho mà ăn.”
“Đúng là mệnh tiểu thư, chỉ ngã đập đầu thôi mà ăn cơm cũng phải cần người hầu hạ.”
Thời điểm Lưu Nguyệt đang bê đồ ăn vào cho Thẩm Thính Hồng, một giọng nói không hài hoà tự nhiên xuất hiện.
Đây là bác dâu lớn của nguyên chủ Trương Tố Cầm, từ trước đến nay bà ta không nhìn quen việc tam phòng coi một đứa con gái là tiểu tâm cam mà nuông chiều.
Còn đưa cả nó đi học nữa, nếu không phải do mấy người ông nội đè nặng thì Trương Tố Cầm đã sớm làm ầm ĩ lên rồi. Mấy cô gái gái bằng tuổi nó đều làm được đủ các việc trong nhà ngoài nhà, chẳng hiểu sao mà cô gái trong tam phòng nhà bọn họ lại quý giá như vậy.
Nếu có thể ở nhà làm việc thì cuộc sống của họ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Này chị dâu cả, nếu chị muốn đánh nhau với tôi thì cứ nói thẳng toẹt ra xem nào, tôi không ngại bắt chị đi trước đâu đấy. Lý do tại sao lần này Ni Nhi nhà tôi bị thương, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Nếu không phải do Ni Nhi nhà tôi còn đang nằm ở trên giường thì Thẩm Bích Liên đã sớm bị tôi cho một trận rồi. Này nhé, tôi chưa đến tìm chị để gây chuyện đâu đấy mà chị sốt ruột hoảng hốt đâm đầu vào hướng họng súng rồi à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trước đến nay, Lưu Nguyệt không phải là người dễ bị bắt nạt, lúc ở nhà mẹ đẻ bà ấy là đệ tử chân truyền của bà ngoại nguyên chủ nên tính tình vốn đanh đá.
Lúc trước khi bà nội Thẩm đàm phán cuộc hôn nhân này cho Thẩm Đại Cường, thì nghĩ rằng Thẩm Đại Cường là một người có tính cách mềm mại dễ bắt nạt nên phải cưới một người vợ lợi hại mà cũng có thể trấn trạch.
Ý tưởng này thì hay nhưng đúng thật có thể trấn, mà là trấn cả toà nhà, nhưng thế không phải là trấn trạch sao?
Trương Tố Cầm bị nói đến câm nín, chỉ điên cuồng nháy mắt với Thẩm Đại Lực. Tuy nhiên hôm nay Thẩm Đại Lực đã làm việc cả ngày dài nên bây giờ cứ vùi đầu vào ăn cơm khô, làm sao rảnh mà chú ý câu chuyện chí chóe của mấy người phụ nữ.
“Cùng lắm thì chỉ là trò đùa của mấy đứa trẻ con thôi, làm sao mà cô phải làm căng đến vậy?” Trương Tố Cầm thấy người đàn ông của mình không phản ứng gì nên giọng điệu cũng yếu đi không ít. Mặc kệ là nói bất kỳ thứ gì, đúng thật chuyện này đại phòng không chiếm được ưu thế.
“Con bé Thẩm Bích Liên đã đủ mười tám rồi đúng không? Đâu còn nhỏ bé gì nữa, mấy người không muốn dạy dỗ con cho tốt. Chờ xem, khi nào Ni Nhi nhà tôi khoẻ hơn thì để tôi dạy lại con mấy người hộ cho.
Lưu Nguyệt cầm bát cơm rồi liếc mắt nhìn Thẩm Bích Liên khiến Thẩm Bích Liên bị doạ đến co rúm cả người lại.
Cô ta thầm nghĩ mình thật xui xẻo, chẳng hiểu sao lại bị người dân nhìn thấy đúng lúc thế, chắc là do mình làm việc không đủ bí ẩn. Hơn nữa bây giờ còn bị người đàn bà đanh đá Lưu Nguyệt này nhớ thương, chắc chắn là trốn không thoát khỏi trận đánh này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro