Chương 30 - Cái gì của mẹ cũng là của con
Đừng Gọi Cha Mẹ...
Tri Lý
2024-08-11 23:36:14
“Em cũng là một người con gái, chẳng lẽ không biết thanh danh quan trọng đến mức nào sao? Còn cả những gì em nói nữa, thầy biết Phương Trác có quan hệ tốt với bạn học Thẩm Thính Hồng và bạn học Thẩm Thanh Thanh nhưng tuyệt nhiên bọn chúng không có hành động không hợp quy củ nào! Hơn nữa bạn học Phương Trác cùng giao lưu học tập với hai con bé, đây là chuyện quá đỗi bình thường, không những thế dạo này thành tích của Phương Trác ngày được cải thiện đáng kể.”
Giáo viên Trần đỡ trán của mình, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, chỉ cần giải quyết riêng trong lớp là được. Nhưng xui xẻo chuyện này lại bị hiệu trưởng và các người lãnh đạo khác bắt gặp, không những thế bên cạnh bọn họ còn có cả một người lãnh đạo không biết là nhân vật nào. Bây giờ đang phê bình Tống Khiết nhưng có thể tiếp theo sẽ đến phiên mình.
“Thầy Trần, em xin lỗi thầy.” Tống Khiết trực tiếp xin lỗi.
“Tống Khiết, em nên biết đối tượng cần được xin lỗi không phải thầy mà là bạn học Thẩm Thính Hồng và bạn học Thẩm Thanh Thanh.”
“Thật xin lỗi bạn học Thẩm Thính Hồng!” Tống Khiết nước mắt lưng tròng, tuy rằng cô ta xin lỗi rất chân thành nhưng không biết vì sao vẫn khiến cho người ta có cảm giác quái lạ.
Thẩm Thính Hồng không nói gì, Tống Khiết xin lỗi xong lại quay ra một bên mà không nhìn mặt cô.
Tống Khiết thấy dù sao thì Thẩm Thính Hồng chỉ là một người chân đất, hôm nay phải làm như vậy cô ta rất ngại ngùng.
“Vậy bây giờ chúng ta nói đến chuyện bạn học Tống Khiết làm vỡ phích nước của bạn học Thẩm Thính Hồng.” Tuy rằng Thẩm Thính Hồng không có phản ứng gì với lời xin lỗi của Tống Khiết nhưng thầy Trần cũng không muốn lo lắng về vấn đề này.
Ông ấy chỉ muốn giải quyết chuyện nhanh chóng rồi đến nhận tội với hiệu trưởng.
Nghe thấy vậy, tim Tống Khiếp lại bắt đầu đập loạn nhịp, cô ta thực sự sợ hãi việc bị gọi ba mẹ đến trường.
Vốn dĩ họ đã không muốn cho mình đi học rồi, bây giờ lại còn thêm chuyện này nữa, sợ rằng họ càng không muốn cho mình đi học.
“Thầy Trần……Thầy có thể đừng gọi cha mẹ em đến được không?” Tống Khiết rơm rớm nước mắt sắp khóc.
“Vậy em có thể tự bỏ tiền ra bồi thường cho bạn không?” Thầy Trần hỏi ngược lại.
“Em…..” Nhất thời Tống Khiết không nói thêm được gì nhưng vì để không phải cưới một người đàn ông không có năng lực nên cô ta vẫn cắn răng nói ra chuyện của nhà mình.
“Thầy, cha mẹ không muốn cho em đi học nữa, họ muốn em về lấy chồng. Thật sự em nài nỉ mãi mới được trở lại trường, nếu họ biết em gây hoạ lúc đi học như này thì có thể em không được đi học nữa.”
Tống Khiết vừa nói vừa khóc, trông rất đáng thương, thầy Trần nói vậy cũng cau mày.
Ngay cả bản thân Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy có chút thổn thức, may mắn thay Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt rất thương yêu mình. Nếu không thì bây giờ cuộc đời của mình cũng giống với số đông các cô gái hiện nay, phải đối mặt với vấn đề kết hôn khi còn nhỏ.
Tuy rằng cô coi như đã đính hôn nhưng ít nhất người kia là do ba mẹ mình lựa chọn kỹ càng, mà chuyện này hai ông bà cũng trưng cầu ý kiến của nguyên chủ.
“Bạn học Tống Khiết, thầy cũng rất đồng cảm với hoàn cảnh của em nhưng dù vậy, em cũng không thể vì mình đáng thương mà để học sinh khác trả giá cho lỗi lầm của mình được.” Thầy Trần khó xử nói.
Ông ấy cũng không muốn thấy có học sinh nghỉ học, rốt cuộc thì ông ấy đã dạy bảo những đứa trẻ này được gần hai năm. Dù con bé đã phạm phải vào chút sai lầm nhưng nếu con bé cứ mất đi cơ hội học tập như vậy thì ông ấy vẫn cảm thấy có chút tiếc hận.
Giáo viên Trần đỡ trán của mình, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, chỉ cần giải quyết riêng trong lớp là được. Nhưng xui xẻo chuyện này lại bị hiệu trưởng và các người lãnh đạo khác bắt gặp, không những thế bên cạnh bọn họ còn có cả một người lãnh đạo không biết là nhân vật nào. Bây giờ đang phê bình Tống Khiết nhưng có thể tiếp theo sẽ đến phiên mình.
“Thầy Trần, em xin lỗi thầy.” Tống Khiết trực tiếp xin lỗi.
“Tống Khiết, em nên biết đối tượng cần được xin lỗi không phải thầy mà là bạn học Thẩm Thính Hồng và bạn học Thẩm Thanh Thanh.”
“Thật xin lỗi bạn học Thẩm Thính Hồng!” Tống Khiết nước mắt lưng tròng, tuy rằng cô ta xin lỗi rất chân thành nhưng không biết vì sao vẫn khiến cho người ta có cảm giác quái lạ.
Thẩm Thính Hồng không nói gì, Tống Khiết xin lỗi xong lại quay ra một bên mà không nhìn mặt cô.
Tống Khiết thấy dù sao thì Thẩm Thính Hồng chỉ là một người chân đất, hôm nay phải làm như vậy cô ta rất ngại ngùng.
“Vậy bây giờ chúng ta nói đến chuyện bạn học Tống Khiết làm vỡ phích nước của bạn học Thẩm Thính Hồng.” Tuy rằng Thẩm Thính Hồng không có phản ứng gì với lời xin lỗi của Tống Khiết nhưng thầy Trần cũng không muốn lo lắng về vấn đề này.
Ông ấy chỉ muốn giải quyết chuyện nhanh chóng rồi đến nhận tội với hiệu trưởng.
Nghe thấy vậy, tim Tống Khiếp lại bắt đầu đập loạn nhịp, cô ta thực sự sợ hãi việc bị gọi ba mẹ đến trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ họ đã không muốn cho mình đi học rồi, bây giờ lại còn thêm chuyện này nữa, sợ rằng họ càng không muốn cho mình đi học.
“Thầy Trần……Thầy có thể đừng gọi cha mẹ em đến được không?” Tống Khiết rơm rớm nước mắt sắp khóc.
“Vậy em có thể tự bỏ tiền ra bồi thường cho bạn không?” Thầy Trần hỏi ngược lại.
“Em…..” Nhất thời Tống Khiết không nói thêm được gì nhưng vì để không phải cưới một người đàn ông không có năng lực nên cô ta vẫn cắn răng nói ra chuyện của nhà mình.
“Thầy, cha mẹ không muốn cho em đi học nữa, họ muốn em về lấy chồng. Thật sự em nài nỉ mãi mới được trở lại trường, nếu họ biết em gây hoạ lúc đi học như này thì có thể em không được đi học nữa.”
Tống Khiết vừa nói vừa khóc, trông rất đáng thương, thầy Trần nói vậy cũng cau mày.
Ngay cả bản thân Thẩm Thính Hồng cũng cảm thấy có chút thổn thức, may mắn thay Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt rất thương yêu mình. Nếu không thì bây giờ cuộc đời của mình cũng giống với số đông các cô gái hiện nay, phải đối mặt với vấn đề kết hôn khi còn nhỏ.
Tuy rằng cô coi như đã đính hôn nhưng ít nhất người kia là do ba mẹ mình lựa chọn kỹ càng, mà chuyện này hai ông bà cũng trưng cầu ý kiến của nguyên chủ.
“Bạn học Tống Khiết, thầy cũng rất đồng cảm với hoàn cảnh của em nhưng dù vậy, em cũng không thể vì mình đáng thương mà để học sinh khác trả giá cho lỗi lầm của mình được.” Thầy Trần khó xử nói.
Ông ấy cũng không muốn thấy có học sinh nghỉ học, rốt cuộc thì ông ấy đã dạy bảo những đứa trẻ này được gần hai năm. Dù con bé đã phạm phải vào chút sai lầm nhưng nếu con bé cứ mất đi cơ hội học tập như vậy thì ông ấy vẫn cảm thấy có chút tiếc hận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro