Chương 30 - Cái gì của mẹ cũng là của con
Mong muốn
Tri Lý
2024-08-11 23:36:14
Thật sự Thẩm Thính Hồng không muốn ở lại trong gia đình có bầu không khí như thế này nhưng từ ký ức của nguyên chủ thì có thể hiểu rằng ở niên đại đại này, phân gia không phải chuyện dễ dàng. Nói chung thì hai ông bà trong nhà vẫn còn khoẻ mạnh, thân thể không tệ lắm thì chắc chắn chuyện phân gia không dễ dàng.
Thôi bây giờ không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, chờ đến khi bốn phía yên tĩnh lại, lúc này Thẩm Thính Hồng mới lắc mình vào không gian.
Trong không gian trời vẫn sáng như ban ngày, Thẩm Thính Hồng cầm một cái gương. Bên cạnh đó còn tìm một ít thuốc trị thương, băng gạc đủ kiểu rồi lại chịu đau để sơ cứu miệng vết thương trên đầu mình.
Buổi tối mới ăn được có chút đồ ăn nên bụng Thẩm Thính Hồng đã đói đến mức kêu inh ỏi rồi. Cô bưng một phần đồ ăn đã nấu chín ra, đó là một chén canh gà và cả cơm.
Sau khi ăn xong, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, xong lại tắm trong không gian. Ở trong không gian có một cái giếng, mà nước giếng có chút thần kì, sờ vào không lạnh ngược lại còn rất thoải mái nên Thẩm Thính Hồng trực tiếp đi tắm luôn cho sạch sẽ.
Nguyên chủ cũng là một cô gái rất ưa sạch sẽ, cơ thể cũng không phải là quá bẩn thỉu nhưng hiện tại là mùa hè. Cho dù Thẩm Thính Hồng cả ngày chỉ nằm buồn chán trong phòng thì mồ hôi cũng chảy đầy người.
Bởi vì miệng vết thương vừa vặn ở chân tóc cho nên gội đầu không thể sạch được, nhất định Thẩm Thính Hồng phải chăm sóc cơ thể thật kĩ, không thì sẽ để lại một vết sẹo thật xấu xí.
Dù cô cũng chẳng phải kiểu người quá quan trọng ngoại hình nhưng có thể thật xinh đẹp thì ai mà nguyện ý để mình xấu?
Tìm được cái quần lót mà mình đã mua trước đây để thay vào, cô cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lại lấy nước giếng đánh răng xong, cô cẩn thận tránh miệng vết thương để rửa mặt. Xong xuôi tất cả Thẩm Thính Hồng mới xuất hiện trên giường trong căn phòng của mình.
Chăn đệm của Thẩm Thính Hồng chắc là loại tốt nhất trong gia đình họ Thẩm, ngay cả Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt cũng dùng chăn do cô thải lại.
Bông vải đều do nhà mẹ đẻ Lưu Nguyệt đưa cho nên đại phòng nhị phòng muốn tham lam cũng chẳng được gì.
Thẩm Thính Hồng đắp chiếc chăn mềm mại mà trong làm cảm thấy rất khó chịu. Trong tay cô có nhiều vật tư như vậy nhưng hiện tại chẳng có cách nào để ngang nhiên lấy ra cho cha mẹ và hai anh trai dùng cả.
Chính vì vậy nên chuyện phân gia phải được thực hiện càng nhanh càng tốt, cô không muốn những người xấu xa sẽ lợi dụng mình, đặc biệt còn có một người đã hại sinh mệnh của nguyên chủ là Thẩm Bích Liên.
Thẩm Thính Hồng sẽ không đơn giản bỏ qua chuyện này chỉ vì cô không phải nguyên chủ của thân thể này, đây cũng chính là thù của mình và nhất định cô sẽ phải báo thù.
Tiện nghi của cô, một phần cô ta cũng đừng hòng chiếm được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thính Hồng đã cảm thấy mí mắt của mình ngày càng nặng, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thính Hồng lại nghe thấy trong nhà bắt đầu náo nhiệt, tiếng nói chuyện rôm rả khiến Thẩm Thính Hồng muốn ngủ cũng không ngủ được.
Mặc quần áo xong, Thẩm Thính Hồng định thử xuống giường đi lại một chút xem sao. Quả nhiên hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, đầu cũng không đau như vậy nữa.
Vì thế nên Thẩm Thính Hồng trực tiếp đi ra khỏi phòng, lúc này trời mới năm giờ sáng. Mà sáu giờ thì mọi người đã bắt đầu phải xuống đất làm việc cho nên không có ai ngủ nướng, Thẩm Thính Hồng coi như là người ngoại lệ.
Thôi bây giờ không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, chờ đến khi bốn phía yên tĩnh lại, lúc này Thẩm Thính Hồng mới lắc mình vào không gian.
Trong không gian trời vẫn sáng như ban ngày, Thẩm Thính Hồng cầm một cái gương. Bên cạnh đó còn tìm một ít thuốc trị thương, băng gạc đủ kiểu rồi lại chịu đau để sơ cứu miệng vết thương trên đầu mình.
Buổi tối mới ăn được có chút đồ ăn nên bụng Thẩm Thính Hồng đã đói đến mức kêu inh ỏi rồi. Cô bưng một phần đồ ăn đã nấu chín ra, đó là một chén canh gà và cả cơm.
Sau khi ăn xong, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, xong lại tắm trong không gian. Ở trong không gian có một cái giếng, mà nước giếng có chút thần kì, sờ vào không lạnh ngược lại còn rất thoải mái nên Thẩm Thính Hồng trực tiếp đi tắm luôn cho sạch sẽ.
Nguyên chủ cũng là một cô gái rất ưa sạch sẽ, cơ thể cũng không phải là quá bẩn thỉu nhưng hiện tại là mùa hè. Cho dù Thẩm Thính Hồng cả ngày chỉ nằm buồn chán trong phòng thì mồ hôi cũng chảy đầy người.
Bởi vì miệng vết thương vừa vặn ở chân tóc cho nên gội đầu không thể sạch được, nhất định Thẩm Thính Hồng phải chăm sóc cơ thể thật kĩ, không thì sẽ để lại một vết sẹo thật xấu xí.
Dù cô cũng chẳng phải kiểu người quá quan trọng ngoại hình nhưng có thể thật xinh đẹp thì ai mà nguyện ý để mình xấu?
Tìm được cái quần lót mà mình đã mua trước đây để thay vào, cô cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lại lấy nước giếng đánh răng xong, cô cẩn thận tránh miệng vết thương để rửa mặt. Xong xuôi tất cả Thẩm Thính Hồng mới xuất hiện trên giường trong căn phòng của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chăn đệm của Thẩm Thính Hồng chắc là loại tốt nhất trong gia đình họ Thẩm, ngay cả Thẩm Đại Cường và Lưu Nguyệt cũng dùng chăn do cô thải lại.
Bông vải đều do nhà mẹ đẻ Lưu Nguyệt đưa cho nên đại phòng nhị phòng muốn tham lam cũng chẳng được gì.
Thẩm Thính Hồng đắp chiếc chăn mềm mại mà trong làm cảm thấy rất khó chịu. Trong tay cô có nhiều vật tư như vậy nhưng hiện tại chẳng có cách nào để ngang nhiên lấy ra cho cha mẹ và hai anh trai dùng cả.
Chính vì vậy nên chuyện phân gia phải được thực hiện càng nhanh càng tốt, cô không muốn những người xấu xa sẽ lợi dụng mình, đặc biệt còn có một người đã hại sinh mệnh của nguyên chủ là Thẩm Bích Liên.
Thẩm Thính Hồng sẽ không đơn giản bỏ qua chuyện này chỉ vì cô không phải nguyên chủ của thân thể này, đây cũng chính là thù của mình và nhất định cô sẽ phải báo thù.
Tiện nghi của cô, một phần cô ta cũng đừng hòng chiếm được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thính Hồng đã cảm thấy mí mắt của mình ngày càng nặng, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thính Hồng lại nghe thấy trong nhà bắt đầu náo nhiệt, tiếng nói chuyện rôm rả khiến Thẩm Thính Hồng muốn ngủ cũng không ngủ được.
Mặc quần áo xong, Thẩm Thính Hồng định thử xuống giường đi lại một chút xem sao. Quả nhiên hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, đầu cũng không đau như vậy nữa.
Vì thế nên Thẩm Thính Hồng trực tiếp đi ra khỏi phòng, lúc này trời mới năm giờ sáng. Mà sáu giờ thì mọi người đã bắt đầu phải xuống đất làm việc cho nên không có ai ngủ nướng, Thẩm Thính Hồng coi như là người ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro