Chương 30 - Cái gì của mẹ cũng là của con
Trách không đượ...
Tri Lý
2024-08-11 23:36:14
Thẩm Thính Hồng nhớ rõ kiếp trước khi mình đi học thì cũng đã có bảng đen điện tử, tất cả đều rất tiên tiến.
Nếu nói đến bầu không khí học tập, Thẩm Thính Hồng cảm thấy đời sau không nhiệt tình, nồng hậu như bây giờ.
Ít nhất thì tám mươi phần trăm học sinh trong lớp này đang chăm chú nghe giảng, dù sao thì thời điểm này ai có cơ hội đi học thì đều là những người may mắn
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, bởi vì vẫn đang là ngày nghỉ mùa thu hoạch bận rộn nên buổi sáng chỉ cần học một tiết.
Lý do chính là vì có một số học sinh sống khá xa nên nhà trường mới suy xét đến chuyện này.
“Thính Hồng, Thanh Thanh, chúng ta đi ăn cơm đi!” Phương Trác ló đầu ra từ bàn sau.
“Cậu đúng là người ăn uống tích cực nhất.” Thẩm Thanh Thanh cười mắng.
“Người nào có vấn đề mới không tích cực với chuyện ăn cơm!” Phương Tiểu Béo cười ngây ngô nói.
“Cậu cũng là người ngụy biện nhiều nhất!”
Thẩm Thính Hồng vừa nhìn bọn họ đấu võ mồm vừa thu dọn ba lô của mình, chút nữa cô còn phải trở về ký túc xá.
Thật ra trước kia mỗi lần Thẩm Thính Hồng trở lại trường học đều mang theo bao lớn bao nhỏ bên người, Lưu Nguyệt hận không thể dọn cả nhà đến trường cho cô, bà rất sợ cô phải chịu khổ.
Lần này Lưu Nguyệt cũng muốn làm như vậy nhưng Thẩm Thính Hồng ngăn cản bà ấy, dù sao trong nhà còn đang bận xây nhà. Lưu Nguyệt đã rất bận rộn rồi nên bà không cần phải chuẩn bị đồ cho cô.
Lưu Nguyệt có thể thắng bất kỳ ai nhưng không thể lay chuyển đứa con gái nhà mình. Cuối cùng bà ấy chỉ có thể cho cô năm đồng, nói cô muốn ăn gì thì mua.
Vốn Thẩm Thính Hồng không muốn lấy tiền của mẹ, trong không gian của cô có rất nhiều đồ, tuyệt đối cô sẽ không để mình đói nhưng Lưu Nguyệt nói nếu cô không cầm tiền thì bà ấy sẽ chuẩn bị đồ cho cô nên cuối cùng Thẩm Thính Hồng vẫn phải nhận tiền.
Trước khi đi, Thẩm Thính Hồng đều đổi số nước trong lu nhà mình thành nước giếng trong không gian.
Thẩm Thính Hồng cũng muốn thí nghiệm xem nước giếng có thật sự kỳ diệu hay không?
Nói là vậy, nhưng cơ bản trong lòng Thẩm Thính Hồng đã có đáp án. Mình đã uống nước này không ít lần, mỗi lần uống xong đều cảm thấy toàn thân thư thái.
“Trưa nay các cậu gọi món gì cũng được, tớ sẽ mời!” Phương Trác hào khí nói.
“Này! Bọn tớ không thể lợi dụng cậu như vậy, vẫn theo quy tắc cũ!” Thẩm Thanh Thanh nói.
Thẩm Thính Hồng cũng có ý nghĩ tương tự, dù sao thì ở niên đại này chuyện yêu đương giữa nam nữ là vấn đề lớn. Con gái tuyệt đối không thể dễ dàng nhận lời mời ăn cơm của con trai hoặc là nhận quà đối phương tặng cho mình.”
Nếu không, chuyện này mà lan truyền ra thì không biết sẽ như nào.
Phương Trác bĩu môi: “Sao mà các cậu lại khách sáo như vậy?”
“Bọn tớ có khách sáo đâu, vẫn như trước đây thôi! Mỗi người tự gọi một món, lúc ăn cơm cùng nhau là có ba món ăn, như thế không phải lời hơn sao?” Thẩm Thanh Thanh nói.
“Đúng vậy đấy Phương Tiểu Béo, cậu nên để dành tiền để mua đồ ăn cho mình đi. Cậu nhìn xem bây giờ cậu gầy quá rồi!” Thẩm Thính Hồng đột nhiên phát ra tiếng trêu ghẹo nói.
Phương Tiểu Béo gãi gãi đầu, “Tớ gầy thật sao? Trách không được mẹ vẫn luôn nói tớ gầy! Không phải gầy rất xấu à?”
Thẩm Thanh Thanh: …….
Thẩm Thính Hồng: ………
Đúng là người ngốc vẫn có chỗ tốt, ít nhất sẽ không nghe ra những lời nói xấu xa.
Vừa mới khai giảng, ai cũng có dư dả tiền, ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng hiếm khi chọn mua một đĩa thịt. Thẩm Thính Hồng chọn mua thịt cũng không phải loại chuyện hiếm hoi gì, dù sao thì trước giờ mọi chuyện vẫn như vậy.
Ai bảo cô có một người mẹ bất công và cả ba người chú yêu thương mình?
Tất cả đều ăn mặc tiết kiệm để cho Thẩm Thính Hồng luôn có thịt để ăn.
Nếu nói đến bầu không khí học tập, Thẩm Thính Hồng cảm thấy đời sau không nhiệt tình, nồng hậu như bây giờ.
Ít nhất thì tám mươi phần trăm học sinh trong lớp này đang chăm chú nghe giảng, dù sao thì thời điểm này ai có cơ hội đi học thì đều là những người may mắn
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, bởi vì vẫn đang là ngày nghỉ mùa thu hoạch bận rộn nên buổi sáng chỉ cần học một tiết.
Lý do chính là vì có một số học sinh sống khá xa nên nhà trường mới suy xét đến chuyện này.
“Thính Hồng, Thanh Thanh, chúng ta đi ăn cơm đi!” Phương Trác ló đầu ra từ bàn sau.
“Cậu đúng là người ăn uống tích cực nhất.” Thẩm Thanh Thanh cười mắng.
“Người nào có vấn đề mới không tích cực với chuyện ăn cơm!” Phương Tiểu Béo cười ngây ngô nói.
“Cậu cũng là người ngụy biện nhiều nhất!”
Thẩm Thính Hồng vừa nhìn bọn họ đấu võ mồm vừa thu dọn ba lô của mình, chút nữa cô còn phải trở về ký túc xá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra trước kia mỗi lần Thẩm Thính Hồng trở lại trường học đều mang theo bao lớn bao nhỏ bên người, Lưu Nguyệt hận không thể dọn cả nhà đến trường cho cô, bà rất sợ cô phải chịu khổ.
Lần này Lưu Nguyệt cũng muốn làm như vậy nhưng Thẩm Thính Hồng ngăn cản bà ấy, dù sao trong nhà còn đang bận xây nhà. Lưu Nguyệt đã rất bận rộn rồi nên bà không cần phải chuẩn bị đồ cho cô.
Lưu Nguyệt có thể thắng bất kỳ ai nhưng không thể lay chuyển đứa con gái nhà mình. Cuối cùng bà ấy chỉ có thể cho cô năm đồng, nói cô muốn ăn gì thì mua.
Vốn Thẩm Thính Hồng không muốn lấy tiền của mẹ, trong không gian của cô có rất nhiều đồ, tuyệt đối cô sẽ không để mình đói nhưng Lưu Nguyệt nói nếu cô không cầm tiền thì bà ấy sẽ chuẩn bị đồ cho cô nên cuối cùng Thẩm Thính Hồng vẫn phải nhận tiền.
Trước khi đi, Thẩm Thính Hồng đều đổi số nước trong lu nhà mình thành nước giếng trong không gian.
Thẩm Thính Hồng cũng muốn thí nghiệm xem nước giếng có thật sự kỳ diệu hay không?
Nói là vậy, nhưng cơ bản trong lòng Thẩm Thính Hồng đã có đáp án. Mình đã uống nước này không ít lần, mỗi lần uống xong đều cảm thấy toàn thân thư thái.
“Trưa nay các cậu gọi món gì cũng được, tớ sẽ mời!” Phương Trác hào khí nói.
“Này! Bọn tớ không thể lợi dụng cậu như vậy, vẫn theo quy tắc cũ!” Thẩm Thanh Thanh nói.
Thẩm Thính Hồng cũng có ý nghĩ tương tự, dù sao thì ở niên đại này chuyện yêu đương giữa nam nữ là vấn đề lớn. Con gái tuyệt đối không thể dễ dàng nhận lời mời ăn cơm của con trai hoặc là nhận quà đối phương tặng cho mình.”
Nếu không, chuyện này mà lan truyền ra thì không biết sẽ như nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Trác bĩu môi: “Sao mà các cậu lại khách sáo như vậy?”
“Bọn tớ có khách sáo đâu, vẫn như trước đây thôi! Mỗi người tự gọi một món, lúc ăn cơm cùng nhau là có ba món ăn, như thế không phải lời hơn sao?” Thẩm Thanh Thanh nói.
“Đúng vậy đấy Phương Tiểu Béo, cậu nên để dành tiền để mua đồ ăn cho mình đi. Cậu nhìn xem bây giờ cậu gầy quá rồi!” Thẩm Thính Hồng đột nhiên phát ra tiếng trêu ghẹo nói.
Phương Tiểu Béo gãi gãi đầu, “Tớ gầy thật sao? Trách không được mẹ vẫn luôn nói tớ gầy! Không phải gầy rất xấu à?”
Thẩm Thanh Thanh: …….
Thẩm Thính Hồng: ………
Đúng là người ngốc vẫn có chỗ tốt, ít nhất sẽ không nghe ra những lời nói xấu xa.
Vừa mới khai giảng, ai cũng có dư dả tiền, ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng hiếm khi chọn mua một đĩa thịt. Thẩm Thính Hồng chọn mua thịt cũng không phải loại chuyện hiếm hoi gì, dù sao thì trước giờ mọi chuyện vẫn như vậy.
Ai bảo cô có một người mẹ bất công và cả ba người chú yêu thương mình?
Tất cả đều ăn mặc tiết kiệm để cho Thẩm Thính Hồng luôn có thịt để ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro