Chương 30 - Cái gì của mẹ cũng là của con
Về ký túc xá
Tri Lý
2024-08-11 23:36:14
Tống Khiết bị nói đến phát khóc, thật sự không nghĩ bọn họ lại không khách khí như vậy. Thủ đoạn giả vờ nhu nhược lần nào cũng thành công, không nghĩ đến lần này lại gặp phải trắc trở.
Vì thế cô ta tức khóc lóc chạy đi, rất nhiều người đều nhìn về phía bên này. Có một số người không nhìn trước nhìn sau gì đã cảm thấy ba người Thẩm Thính Hồng quá đáng.
Nhưng cũng có người chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối, tất nhiên họ đã giúp nhóm người Thẩm Thính Hồng chống lại sự lệch lạc của mấy người này.
Họ bắt đầu phổ cập ngọn nguồn câu chuyện cho những người không rõ chân tướng để tất cả lại cùng nhau thảo luận câu chuyện này.
Sau khi chạy ra ngoài, Tống Khiết còn tưởng rằng Phương Trác sẽ đuổi theo xin lỗi mình. Rốt cuộc thì cậu ta vẫn là con trai, đối xử với con gái như vậy quả thật không đúng.
Nhưng sự thật chứng minh cô ta đã suy nghĩ rất nhiều, Phương Trác chẳng thèm chạy ra, thậm chí còn không cảm thấy mình nói sai chỗ nào.
Tống Khiết cảm thấy không cam lòng.
Thật ra trước đây cô rất chướng mắt Phương Trác, cậu ta béo nhưng đúng là trong nhà rất có tiền.
Đặc biệt là lần này trở về trường học, cô ta vô tình thấy Phương Trác được ba mẹ đưa đến trường bằng ô tô.
Ở cái huyện thành này, người có thể sở hữu ô tô chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Dù cho chiếc ô tô kia không phải của nhà Phương Trác nhưng có thể điều động ô tô đưa cậu ta đi học, đương nhiên có thể nhìn được gia đình họ Phương cũng không đơn giản chỉ giàu có.
Trong kỳ nghỉ lần này, những đứa con nhà công nhân viên chức vẫn quay phải quay trở lại. Bởi vì dưới mình còn hai em trai nên lần này trở về ý của ba mẹ là sẽ không cho cô ta đi học nữa. Hai người họ cũng tìm cho cô ta một người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi, cũng chỉ là một nhân viên bình thường, nghe nói anh ta nguyện ý ra hai trăm đồng tiền sính lễ.
Nghe vậy ba mẹ cô ta đã bị lay động, vì cô ta là đứa con đầu nên khi còn nhỏ vẫn cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ, nhờ đó mà cô ta mới được cắp sách đến trường.
Nhưng sau khi hai đứa em trai lần lượt ra đời, người trong nhà cũng không yêu thương cô ta như vậy nữa.
Vốn dĩ cô ta định chờ tốt nghiệp cấp ba xong là có thể ra ngoài đi làm, như vậy cuộc sống sau này cũng sẽ tốt đẹp. Nhưng không thể ngờ được mình chỉ còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp, bọn họ lại có ý nghĩ không muốn cho cô ta đi học nữa.
Vào lúc nhìn thấy ba mẹ của Phương Trác, cô ta nghĩ nếu mình có thể kết thân với Phương Trác, ba mẹ nhất định sẽ cho mình tiếp tục đi học, hơn nữa cũng sẽ không vì hai trăm đồng tiền sính lễ mà gả cô ta ra ngoài.
Chính vì vậy mới xuất hiện một màn lúc nãy, chỉ tâm tư của cô ta có chút nông cạn. Vừa nhìn thấy thức ăn của họ đã thèm, hiện tại chắc hẳn ấn tượng về mình trong lòng Phương Trác không được tốt.
Vẫn là do hai đứa Thẩm Thính Hồng với Thẩm Thanh Thanh kia, không có việc gì làm lại ở bên cạnh Phương Trác, chắc là cũng có ý nghĩ muốn trèo cao.
Tống Khiết còn ôm theo một tia hy vọng nhưng đợi nửa ngày cũng chẳng thấy Phương Trác xuất hiện.
Vào lúc cô ta còn đang suy nghĩ miên man, ba người Phương Trác đã rời khỏi nhà ăn.
Tống Khiết tức giận đến mức dậm mạnh chân rồi lúc này mới không cam lòng mà rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh phải chia tay với Phương Trác, hiện giờ hai cô muốn đến ký túc xá.
Lần này Thẩm Thính Hồng không mang theo nhiều đồ nhưng Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn ngược lại, trước đó cô ấy không về ký túc xá bởi vì sợ muộn học nên bây giờ phải đi về đó một chuyến.
Thời điểm hai người quay về ký túc xá, ở trong đó đã có vài cô gái, tất cả đều là bạn cùng lớp với nhau.
Vì thế cô ta tức khóc lóc chạy đi, rất nhiều người đều nhìn về phía bên này. Có một số người không nhìn trước nhìn sau gì đã cảm thấy ba người Thẩm Thính Hồng quá đáng.
Nhưng cũng có người chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối, tất nhiên họ đã giúp nhóm người Thẩm Thính Hồng chống lại sự lệch lạc của mấy người này.
Họ bắt đầu phổ cập ngọn nguồn câu chuyện cho những người không rõ chân tướng để tất cả lại cùng nhau thảo luận câu chuyện này.
Sau khi chạy ra ngoài, Tống Khiết còn tưởng rằng Phương Trác sẽ đuổi theo xin lỗi mình. Rốt cuộc thì cậu ta vẫn là con trai, đối xử với con gái như vậy quả thật không đúng.
Nhưng sự thật chứng minh cô ta đã suy nghĩ rất nhiều, Phương Trác chẳng thèm chạy ra, thậm chí còn không cảm thấy mình nói sai chỗ nào.
Tống Khiết cảm thấy không cam lòng.
Thật ra trước đây cô rất chướng mắt Phương Trác, cậu ta béo nhưng đúng là trong nhà rất có tiền.
Đặc biệt là lần này trở về trường học, cô ta vô tình thấy Phương Trác được ba mẹ đưa đến trường bằng ô tô.
Ở cái huyện thành này, người có thể sở hữu ô tô chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Dù cho chiếc ô tô kia không phải của nhà Phương Trác nhưng có thể điều động ô tô đưa cậu ta đi học, đương nhiên có thể nhìn được gia đình họ Phương cũng không đơn giản chỉ giàu có.
Trong kỳ nghỉ lần này, những đứa con nhà công nhân viên chức vẫn quay phải quay trở lại. Bởi vì dưới mình còn hai em trai nên lần này trở về ý của ba mẹ là sẽ không cho cô ta đi học nữa. Hai người họ cũng tìm cho cô ta một người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi, cũng chỉ là một nhân viên bình thường, nghe nói anh ta nguyện ý ra hai trăm đồng tiền sính lễ.
Nghe vậy ba mẹ cô ta đã bị lay động, vì cô ta là đứa con đầu nên khi còn nhỏ vẫn cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ, nhờ đó mà cô ta mới được cắp sách đến trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sau khi hai đứa em trai lần lượt ra đời, người trong nhà cũng không yêu thương cô ta như vậy nữa.
Vốn dĩ cô ta định chờ tốt nghiệp cấp ba xong là có thể ra ngoài đi làm, như vậy cuộc sống sau này cũng sẽ tốt đẹp. Nhưng không thể ngờ được mình chỉ còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp, bọn họ lại có ý nghĩ không muốn cho cô ta đi học nữa.
Vào lúc nhìn thấy ba mẹ của Phương Trác, cô ta nghĩ nếu mình có thể kết thân với Phương Trác, ba mẹ nhất định sẽ cho mình tiếp tục đi học, hơn nữa cũng sẽ không vì hai trăm đồng tiền sính lễ mà gả cô ta ra ngoài.
Chính vì vậy mới xuất hiện một màn lúc nãy, chỉ tâm tư của cô ta có chút nông cạn. Vừa nhìn thấy thức ăn của họ đã thèm, hiện tại chắc hẳn ấn tượng về mình trong lòng Phương Trác không được tốt.
Vẫn là do hai đứa Thẩm Thính Hồng với Thẩm Thanh Thanh kia, không có việc gì làm lại ở bên cạnh Phương Trác, chắc là cũng có ý nghĩ muốn trèo cao.
Tống Khiết còn ôm theo một tia hy vọng nhưng đợi nửa ngày cũng chẳng thấy Phương Trác xuất hiện.
Vào lúc cô ta còn đang suy nghĩ miên man, ba người Phương Trác đã rời khỏi nhà ăn.
Tống Khiết tức giận đến mức dậm mạnh chân rồi lúc này mới không cam lòng mà rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, Thẩm Thính Hồng và Thẩm Thanh Thanh phải chia tay với Phương Trác, hiện giờ hai cô muốn đến ký túc xá.
Lần này Thẩm Thính Hồng không mang theo nhiều đồ nhưng Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn ngược lại, trước đó cô ấy không về ký túc xá bởi vì sợ muộn học nên bây giờ phải đi về đó một chuyến.
Thời điểm hai người quay về ký túc xá, ở trong đó đã có vài cô gái, tất cả đều là bạn cùng lớp với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro