Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu
Bán Lá Dâu
Hồ Mạch
2024-11-16 09:53:10
Người phụ nữ cũng thừa nhân trứng này đúng là to hơn, nhưng tám phân tiền thìt đắt thật.
Nhưng con dâu bà ấy đang cần gấp, cần ăn cái này. Đầu năm nay trứng gà cũng không dễ mua nữa, ngẫm nghĩ một hồi, bà ấy nghiến răng nói:
Như thế này đi, tôi lấy hết mười ba quả trứng này của cháu, tôi đưa cho cháu tổng cộng là một đồng tiền.”
Sở Du suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Được ạ! Vậy cháu bán cho thím một đồng tiền.”
Sở Du ngửi được trên người bà ấy có mùi sữa, nên cô thầm suy đoán trong nhà bà ấy chắc chắn có phụ nữ có thai, cô thừa cơ nói:
“Thím, sau này thím có còn cần trứng gà nữa không? Mỗi ngày nhà cháu đều có trứng mới cả.”
Người phụ nữ nhìn cô: “Nhà của cháu không ăn sao?”
“Sao nỡ ăn ạ? Cơm còn không có mà ăn đâu ạ. Nếu thím cần mua thêm, sau này cháu lại mang đến.”
Người phụ nữ nghe vậy thì gật đầu nói: “Tôi mua. Như thế này đi, khoảng ba ngày sau, nếu cháu mang đến tôi sẽ mua.”
Lâm Sở Du vội vàng gật đầu, nhận lấy một khối tiền cho vào trong túi, cô sợ bị rơi mất.
Thấy cô quay trở lại, Lâm Thiếu An lo lắng nói: “May quá, không gặp phải dân binh, nếu bị bắt được là phải đi diễu phố, công khai định tội mất.”
Tuy chỉ là một đồng tiền, nhưng bây giờ công cuộc cải cách văn hóa còn chưa kết thúc, một đồng tiền đã đủ định tội người ta rồi. Trước đây có hai người trong thành ăn mì xào thịt bằm hết tám mao tiền đã bị phê bình, họ nói người đó chạy theo cách sống của tư bản chủ nghĩa, là chó săn của tư bản chủ nghĩa, không phải người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, vân vân…!
Vì vậy mà Lâm Sở Du vô cùng cẩn thận, hai chị em phải tìm rất lâu mới tìm được nơi chợ đen giao dịch hàng hóa. Nói là chợ đen, thật ra chính là nơi chỉ bán đồ. Ở đây có người bán trứng, bán thịt heo, có người bán rau quả nhà mình trồng. Ở đời sau, những chuyện thế này không là gì cả, nhưng bây giờ là năm 76, buôn bán thế này đều không được cho phép. Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An nhìn đường đều không thấy ai bán lá dâu cả. Trong lòng Sở Du không chắc chắn lắm, cô cũng không dám bày đồ ra ven đường, nên đi đến một nơi cách chợ đen hơn mười mét mới dám bày ra.
Hai chị em đợi đến trưa nhưng không có ai mua cả, Sở Du cũng bắt đầu nhụt chí.
Thiếu An than thở nói: “Chị, lá dâu này ở đâu mà không có, ai còn mua mấy thứ này chứ?”
Mắt thấy trời sắp tối rồi, đường ban đêm lại không dễ đi, Lâm Sở Du quyết định kéo lá dâu trở về, ngày mai lại đến bán. Hai chị em vừa định đi thì nhìn thấy một người đàn ông cưỡi xe đạp chạy về phía này, anh ta nhìn trái nhìn phải, sau cùng làm bộ như vô tình hỏi Lâm Sở Du:
“Ê, hai đứa! Tụi em bán thế nào vậy?”
Lâm Sở Du vội vàng nói: “Ba phân tiền một cân ạ.”
“Ba phân tiền?” Người đàn ông nhíu mày: “Mắc quá vậy? Cái này trong ruộng khắp nơi đều có cả.”
Lâm Sở Du cười, cô cũng không tức giận, chỉ nói:
“Đúng là trong ruộng có rất nhiều, chỉ là không phải ai cũng có thể tùy tiện hái xuống đâu, đầu năm nay nghe loáng thoáng người nuôi tằm cũng rất vất vả, chúng tôi hái lá dâu xuống thế này cũng không dễ dàng ạ.”
Nhưng con dâu bà ấy đang cần gấp, cần ăn cái này. Đầu năm nay trứng gà cũng không dễ mua nữa, ngẫm nghĩ một hồi, bà ấy nghiến răng nói:
Như thế này đi, tôi lấy hết mười ba quả trứng này của cháu, tôi đưa cho cháu tổng cộng là một đồng tiền.”
Sở Du suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Được ạ! Vậy cháu bán cho thím một đồng tiền.”
Sở Du ngửi được trên người bà ấy có mùi sữa, nên cô thầm suy đoán trong nhà bà ấy chắc chắn có phụ nữ có thai, cô thừa cơ nói:
“Thím, sau này thím có còn cần trứng gà nữa không? Mỗi ngày nhà cháu đều có trứng mới cả.”
Người phụ nữ nhìn cô: “Nhà của cháu không ăn sao?”
“Sao nỡ ăn ạ? Cơm còn không có mà ăn đâu ạ. Nếu thím cần mua thêm, sau này cháu lại mang đến.”
Người phụ nữ nghe vậy thì gật đầu nói: “Tôi mua. Như thế này đi, khoảng ba ngày sau, nếu cháu mang đến tôi sẽ mua.”
Lâm Sở Du vội vàng gật đầu, nhận lấy một khối tiền cho vào trong túi, cô sợ bị rơi mất.
Thấy cô quay trở lại, Lâm Thiếu An lo lắng nói: “May quá, không gặp phải dân binh, nếu bị bắt được là phải đi diễu phố, công khai định tội mất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy chỉ là một đồng tiền, nhưng bây giờ công cuộc cải cách văn hóa còn chưa kết thúc, một đồng tiền đã đủ định tội người ta rồi. Trước đây có hai người trong thành ăn mì xào thịt bằm hết tám mao tiền đã bị phê bình, họ nói người đó chạy theo cách sống của tư bản chủ nghĩa, là chó săn của tư bản chủ nghĩa, không phải người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, vân vân…!
Vì vậy mà Lâm Sở Du vô cùng cẩn thận, hai chị em phải tìm rất lâu mới tìm được nơi chợ đen giao dịch hàng hóa. Nói là chợ đen, thật ra chính là nơi chỉ bán đồ. Ở đây có người bán trứng, bán thịt heo, có người bán rau quả nhà mình trồng. Ở đời sau, những chuyện thế này không là gì cả, nhưng bây giờ là năm 76, buôn bán thế này đều không được cho phép. Lâm Sở Du và Lâm Thiếu An nhìn đường đều không thấy ai bán lá dâu cả. Trong lòng Sở Du không chắc chắn lắm, cô cũng không dám bày đồ ra ven đường, nên đi đến một nơi cách chợ đen hơn mười mét mới dám bày ra.
Hai chị em đợi đến trưa nhưng không có ai mua cả, Sở Du cũng bắt đầu nhụt chí.
Thiếu An than thở nói: “Chị, lá dâu này ở đâu mà không có, ai còn mua mấy thứ này chứ?”
Mắt thấy trời sắp tối rồi, đường ban đêm lại không dễ đi, Lâm Sở Du quyết định kéo lá dâu trở về, ngày mai lại đến bán. Hai chị em vừa định đi thì nhìn thấy một người đàn ông cưỡi xe đạp chạy về phía này, anh ta nhìn trái nhìn phải, sau cùng làm bộ như vô tình hỏi Lâm Sở Du:
“Ê, hai đứa! Tụi em bán thế nào vậy?”
Lâm Sở Du vội vàng nói: “Ba phân tiền một cân ạ.”
“Ba phân tiền?” Người đàn ông nhíu mày: “Mắc quá vậy? Cái này trong ruộng khắp nơi đều có cả.”
Lâm Sở Du cười, cô cũng không tức giận, chỉ nói:
“Đúng là trong ruộng có rất nhiều, chỉ là không phải ai cũng có thể tùy tiện hái xuống đâu, đầu năm nay nghe loáng thoáng người nuôi tằm cũng rất vất vả, chúng tôi hái lá dâu xuống thế này cũng không dễ dàng ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro