Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu

Chỉ Biết Lo Cho...

Hồ Mạch

2024-11-16 09:53:10

“Đúng vậy!” Nói đến việc này, Tần Mỹ Lệ cảm thấy rất tự hào, thế gian này chắc cũng không có người mẹ nào hạnh phúc bằng bà, chí ít cho đến hiện tại, mấy đứa con của bà cũng không tệ. “Nghèo cũng không sao cả, gia đình chúng ta nhất định phải hòa thuận, nếu không dù có kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng chúng ta cũng không thoải mái được.”

“Mẹ, mẹ nói không sai.” Sở Du cười nói.

Lâm Húc Đống bỗng nhiên nói: “Cũng không biết chị hai trong trường học thế nào rồi.

Nhắc đến người chị hai này, bầu không khí bỗng nhiên hơi kỳ lạ, Tần Mỹ Lệ cười gằn một tiếng.

“Hẳn là rất khá! Dù sao cũng là giáo viên, địa vị cao, được người ta tôn trọng.”

“Sở Thanh hừ một tiếng: “Nó là giáo viên, chúng ta cũng không trông chờ nó làm gì cho gia đình cả. Nhưng mẹ nhìn xem đã lâu như vậy còn chưa thấy trở về nhà.”

“Đúng vậy!” Thiếu An tức giận nói: “Cũng không biết chị hai như thế nào rồi, từ sau lần cãi nhau với mẹ đã không trở lại đây nữa. Mẹ, cuối cùng thì hai người vì sao mà cãi nhau vậy ạ?”

Nhắc đến việc này, Tần Mỹ Lệ im lặng nửa ngày không nói, những người khác còn chưa kịp phát hiện, nhưng Sở Du rất rõ ràng đã cảm nhận được chuyện này chắc chắn có vấn đề bên trong.

“Thôi đi, lo làm đi! Nhắc đến chị hai làm gì? Chị hai của con kiếm được chút tiền lương kia, có thể ăn no bụng đã là không tệ rồi.”

Sở Thanh hừ một tiếng, nói: “Con nhóc đó cũng chỉ biết lo cho mình.”

Giọng nói Sở Nhạc trong trẻo: “Rất lâu rồi chị hai cò chưa về nhà, còn rất nhớ chị ấy.” Cô bé kéo lấy tay Tần Mỹ Lệ nói: “Mẹ, bao giờ thì chị hai trở về?”

Tần Mỹ Lệ không nói chuyện, Sở Du kéo lấy Sở Nhạc qua một bên, Sở Nhạc còn muốn nói nhưng đã bịt Sở Du bịt miệng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó, cả nhà lại tiếp tục làm công việc của mình.

Để xoa dịu bầu không khí, Lâm Sở Thanh cười nói: “Chúng ta hát một bài đi!”

Cô bắt giọng, hát bài ‘Trên kim sơn Bắc Kinh’. Sở Thanh ca hát không tệ, giọng hát vang, rất có sức hút, đến Sở Du cũng bắt đầu bị cuốn vào lời bài hát.

Sở Nhạc nghe mà mê mẩn, cô bé tò mò hỏi: “Chị ba, Bắc Kinh là ở đâu vậy? Rất xa sao?”

Sở Du cười: “Nói xa thì không xa, gần cũng không gần.”

Với hiện tại mà nói, có thể nơi đó rất xa xôi, với tương lai mà nói, cũng chỉ đi mấy tiếng đồng hồ đi bằng máy bay mà thôi.

“Em muốn đi xem Bắc Kinh, Thiên An Môn.”

“Em? Chị còn chưa từng được đi Bắc Kinh đâu!” Sở Thanh hừ một tiếng: “Năm đó chị ước mơ mình được đỗ đại học Bắc Kinh, ai ngờ kết quả lại …

Sở Thanh lắc đầu, hiện tại căn bản đã không còn có chuyện thi đại học nữa rồi, việc dạy trong trường cũng không còn nghiêm túc như trước kia, không có áp lực học hành, mọi người qua được thì qua. Nếu có thể đậu đại học thì tốt biết bao! Sở Thanh đã mơ ước được vào đại học không chỉ một lần.

Sở Du nghe vậy cũng sững sờ trong chốc lát. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, năm này nguyên chủ đã mười bốn tuổi vừa lên lớp tám, vốn dĩ mùa hè này đã thi trường cấp ba, nhưng bởi vì không có tiền, cộng thêm việc cảm thấy học hành cũng không có cách nào lên đại học được nên đã thôi học. vào thời đại này, mọi người đều vô cùng khao khát được vào đại học. Chỉ là không có cuộc thi đại học nữa, tất cả đều trở nên vô ích, mọi người nghĩ đến mà trong lòng đều đau.

Nhưng Sở Du lại biết được, năm nay băng đảng bốn kẻ kia đều bị diệt trừ, sang năm sau Trung Quốc sẽ nhanh chóng khôi phục lại cuộc thi địa học, đến lúc đó thời đại tốt đẹp của nhân dân cũng lập tức bắt đầu.

“Chị, chị đừng nản chí, một ngày nào đó, quốc gia của chúng ta sẽ khôi phục lại cuộc thi đại học này thôi.” Sở Du rất có lòng tin nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu

Số ký tự: 0