Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu
Cùng Nhau Cố Gắ...
Hồ Mạch
2024-11-16 09:53:10
Lâm Sở Thanh bất bình thay cho mẹ mình, cô còn nói:
“Sở Du, em nói xem ông nội và bà nội có phải đáng quá rồi không? Họ giúp bác cả và chú ba trông con, nhưng lại không giúp nhà chúng ta, khi chị còn bé, mẹ không rảnh rỗi trông nom chị nên đặt chị vào trong chum nước, mặc kệ chị khóc lóc, bà nội cũng không hề qua liếc nhìn chị một cái. Sau này các em ra đời, chị ở trong nhà trông giữ các em, chỉ học xong trường cấp hai rồi nghỉ học. Họ đối xử với chúng ta như vậy, nếu không dựa vào chúng ta thì cũng không sao rồi, thế nhưng làm người ta buồn nôn chính là, có chuyện gì tốt cũng không đến lượt nhà chúng ta, nhưng ông bà nội có đau đầu, nhức người thì lập tức đến nhà tìm chúng ta, bảo chúng ta đưa tiền, bây giờ trong nhà đã nghèo thế nảy, sao họ lại không biết xấu hổ vậy?”
Có lẽ bởi vì Sở Du không phải là nguyên chủ, nên khi nghe những chuyện này dù cô rất tức giận nhưng trong lòng cũng không gợn sóng lớn lắm. Sau cùng cô cũng chỉ trả lời chị gái mấy tiếng rồi tiến vào mộng đẹp.
Cô thật sự mệt mỏi muốn chết rồi, một ngày này đã đi bộ mấy chục dặm đường, kiếp trước cô cũng chưa từng trải qua chuyện thế này. Kiếp trước, nhiều người đều ưa thích đi bộ để tập thể dục, nhưng hiện tại cứ đi bộ là sợ.
Buổi tối, Sở Du ăn nửa chiếc bánh, cô tự cảm thấy là không ít, dù sao kiếp trước vì giảm cân nên buổi tối cô không ăn cơm nhiều. Nhưng không nghĩ ngủ đến nửa đêm, thế mà lại bị đói tỉnh, cô chỉ cảm thấy trong bụng chẳng có gì cả, cực kỳ muốn ăn thịt.
Sở Du đói gần chết nên căn bản là không ngủ được, nhưng trong nhà ngoại trừ dưa muối cũng không còn gì có thể ăn được. Cô cứ thế mà lật qua lật lại không ngủ được, xuống giường chuẩn bị đi tiểu, chợt nhìn thấy Tần Mỹ Lệ mở cửa đi ra ngoài.
Sở Du sửng sốt, cô thấy lúc này đã là mười một giờ đêm rồi. Đời trước, mười một giờ đêm thế này cũng không được xem là muộn, nhưng thời đại này, sáu bảy giờ thì hầu hết mọi người đều đã lên giường đi ngủ, Tần Mỹ Lệ không ở trong nhà ngủ, còn ra đây làm gì?
Sở Du không lên tiếng, cô cứ thế mà đi theo Tần Mỹ Lệ đi về hướng ruộng.
Sở Du đi theo sau lưng Tần Mỹ Lệ đi quanh co trong ruộng đất vắng vẻ, vừa qua mùa thu hoạch nên trong ruộng đều trụi lủi, không còn mấy cây nông nghiệp nào cả. Nhưng từ đằng xa những cây ngô đang nhẹ nhàng lắc lư trong gió, từ đằng xa nhìn lại giống như có bóng người đang lắc lư, hơn nửa đêm, Sở Du bị dọa cho run lên, xung quanh đó lại không có ai, chỉ có tiếng côn trùng kêu. Dưới bầu trời tối đen không có đèn đường, mặt trăng phát ra ánh sáng yếu ớt làm Sở Du có thể nhìn thấy được bóng người phía trước.
Sau khi Tần Mỹ Lệ đi vào thửa ruộng, bà quay đầu nhìn xung quanh một hồi lâu, bỗng nhiên cúi xuống giống như bắt đầu nhổ cái gì đó lên.
Sở Du nhìn một hồi, giống như hiểu ra gì đó, cô quay đầu chạy ngược lại vào nhà mình, sau mười lăm phút, ngoài trừ Lâm Bảo Quốc và Lâm Sở Hương, tất cả mọi người trong nhà đều đến. Tần Mỹ Lệ nghe thấy tiếng bước chân, bà quay đầu lại nhìn mà suýt bị hù chết, còn cho là mình đã gặp quỷ.
“Sở Du, em nói xem ông nội và bà nội có phải đáng quá rồi không? Họ giúp bác cả và chú ba trông con, nhưng lại không giúp nhà chúng ta, khi chị còn bé, mẹ không rảnh rỗi trông nom chị nên đặt chị vào trong chum nước, mặc kệ chị khóc lóc, bà nội cũng không hề qua liếc nhìn chị một cái. Sau này các em ra đời, chị ở trong nhà trông giữ các em, chỉ học xong trường cấp hai rồi nghỉ học. Họ đối xử với chúng ta như vậy, nếu không dựa vào chúng ta thì cũng không sao rồi, thế nhưng làm người ta buồn nôn chính là, có chuyện gì tốt cũng không đến lượt nhà chúng ta, nhưng ông bà nội có đau đầu, nhức người thì lập tức đến nhà tìm chúng ta, bảo chúng ta đưa tiền, bây giờ trong nhà đã nghèo thế nảy, sao họ lại không biết xấu hổ vậy?”
Có lẽ bởi vì Sở Du không phải là nguyên chủ, nên khi nghe những chuyện này dù cô rất tức giận nhưng trong lòng cũng không gợn sóng lớn lắm. Sau cùng cô cũng chỉ trả lời chị gái mấy tiếng rồi tiến vào mộng đẹp.
Cô thật sự mệt mỏi muốn chết rồi, một ngày này đã đi bộ mấy chục dặm đường, kiếp trước cô cũng chưa từng trải qua chuyện thế này. Kiếp trước, nhiều người đều ưa thích đi bộ để tập thể dục, nhưng hiện tại cứ đi bộ là sợ.
Buổi tối, Sở Du ăn nửa chiếc bánh, cô tự cảm thấy là không ít, dù sao kiếp trước vì giảm cân nên buổi tối cô không ăn cơm nhiều. Nhưng không nghĩ ngủ đến nửa đêm, thế mà lại bị đói tỉnh, cô chỉ cảm thấy trong bụng chẳng có gì cả, cực kỳ muốn ăn thịt.
Sở Du đói gần chết nên căn bản là không ngủ được, nhưng trong nhà ngoại trừ dưa muối cũng không còn gì có thể ăn được. Cô cứ thế mà lật qua lật lại không ngủ được, xuống giường chuẩn bị đi tiểu, chợt nhìn thấy Tần Mỹ Lệ mở cửa đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Du sửng sốt, cô thấy lúc này đã là mười một giờ đêm rồi. Đời trước, mười một giờ đêm thế này cũng không được xem là muộn, nhưng thời đại này, sáu bảy giờ thì hầu hết mọi người đều đã lên giường đi ngủ, Tần Mỹ Lệ không ở trong nhà ngủ, còn ra đây làm gì?
Sở Du không lên tiếng, cô cứ thế mà đi theo Tần Mỹ Lệ đi về hướng ruộng.
Sở Du đi theo sau lưng Tần Mỹ Lệ đi quanh co trong ruộng đất vắng vẻ, vừa qua mùa thu hoạch nên trong ruộng đều trụi lủi, không còn mấy cây nông nghiệp nào cả. Nhưng từ đằng xa những cây ngô đang nhẹ nhàng lắc lư trong gió, từ đằng xa nhìn lại giống như có bóng người đang lắc lư, hơn nửa đêm, Sở Du bị dọa cho run lên, xung quanh đó lại không có ai, chỉ có tiếng côn trùng kêu. Dưới bầu trời tối đen không có đèn đường, mặt trăng phát ra ánh sáng yếu ớt làm Sở Du có thể nhìn thấy được bóng người phía trước.
Sau khi Tần Mỹ Lệ đi vào thửa ruộng, bà quay đầu nhìn xung quanh một hồi lâu, bỗng nhiên cúi xuống giống như bắt đầu nhổ cái gì đó lên.
Sở Du nhìn một hồi, giống như hiểu ra gì đó, cô quay đầu chạy ngược lại vào nhà mình, sau mười lăm phút, ngoài trừ Lâm Bảo Quốc và Lâm Sở Hương, tất cả mọi người trong nhà đều đến. Tần Mỹ Lệ nghe thấy tiếng bước chân, bà quay đầu lại nhìn mà suýt bị hù chết, còn cho là mình đã gặp quỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro