Thập Niên 70: Phấn Đấu Làm Giàu
Mượn Xe
Hồ Mạch
2024-11-16 09:53:10
Những người khác cũng không ngừng nuốt nước miếng.
Sở Du cười nói: “Mẹ, con lấy xì dầu trộn với một ít ớt, hành, rồi cắt đậu hũ ra thành khối, cả nhà chúng ta cùng ăn đi, ăn dư thì để lại ngày mai.
“Cũng được.” Tần Mỹ Lệ đồng ý.
Sở Nhạc vô cùng vui vẻ, vỗ tay: “Có thể ăn đậu hũ rồi.”
Sở Du đi pha nước tương, lúc này đã trễ rồi nên không có lửa, không còn cách nào có thể chưng đậu hũ được. Cũng may đậu hũ rất thơm, ăn sống cũng không sao, sau khi đậu hũ được xối nước tương lên trên, ăn vào trong miệng có mùi thơm của đậu nành, vị cay, còn có mùi của tỏi, Sở Du không thể ngừng nhớ đến mùi vị này trong một thời gian rất lâu.
Cô đã như vậy, những người khác càng không cần phải nói đến. Sở Nhạc ăn xong còn trông mong mình theo đậu hũ, cô bé muốn ăn thêm một khối nữa nhưng đã bị Tần Mỹ Lệ gầm lên lấy về.
Đêm đó, Sở Nhạc ngủ mê nói mớ, cô bé đều nói về đậu hũ cả.
Cái bình xe bên trong miệng Tần Mỹ Lệ chính là phần dùng để ngồi ở phía sau xe lừa, được tạo thành từ hai tấm ván gỗ đặt đè lên hai cái bánh xe, hai bên ván gỗ xe có tay vịn, nhà nào có lừa thì dùng lừa để kéo, nhà nào có ngựa thì sẽ biến thành xe ngựa, đầu năm nay ngựa, trâu, heo đều là tài sản của nhà nước, tư nhân nuôi dưỡng rất là ít, nhất là trâu rất quý hiếm, tại thời đại này trâu dùng để cày ruộng, là thứ dùng để làm công cụ xây dựng chủ nghĩa xã hội, giết mổ trâu đều là việc phạm pháp, bởi vậy không có thịt trâu bò để ăn, chỉ có trâu bệnh hoặc là sắp chết thì sẽ bị giết sau đó chôn cất tử tế.
Không có trâu nhưng nhà nào có điều kiện tốt một chút sẽ nuôi một con lừa dùng để kéo xe, nhà Lâm Sở Du rất nghèo nên đương nhiên là không có xe lừa, nhà bác cả Lâm Bảo Trung có một cái được mua từ trước, bọn họ ở chung chỗ cho nên đương nhiên là sẽ dùng chung.
Hơn mười giờ ngày hôm sau, Tần Mỹ Lệ tan tầm trở về là đi ngay tới nhà Lâm Bảo Trung, bà thấy Vương Tú Nga đứng từ xa, nói: “Mẹ ơi, con muốn mượn xe về dùng.”
Tần Mỹ Lệ biết tính tình của Vương Tú Nga, nếu như mượn xe lừa thì khẳng định là Vương Tú Nga không nỡ cho mượn, trước đó Lâm Bảo Quốc nằm viện trở về nên Tần Mỹ Lệ muốn tìm Vương Tú Nga mượn xe kéo đưa ông về nhưng Vương Tú Nga lại sửng sốt rồi không có cho mượn, quả thực Tần Mỹ Lệ không thể hiểu nổi, tốt xấu gì Lâm Bảo Quốc cũng là con trai của bà ấy, có thiên vị con trai cả và con trai út cũng không nên bất công tới mức như vậy, làm chuyện gì cũng đừng để người ta có cớ đâm chọc cột sống.
Vương Tú Nga nghe thấy cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói thẳng: “Không có!”
“Không có?” Tần Mỹ Lệ nghe xong gấp gáp, “Xe đâu?”
Vương Tú Nga nói: “Lát nữa chị dâu cả cô phải dùng xe lừa để đi về nhà ngoại rồi.”
Tần Mỹ Lệ nghe vậy thì kiên trì cười cười: “Vậy cũng không có việc gì, ngày mai con mới phải dùng, chắc là đêm nay chị dâu sẽ về nhỉ? Chắc không sao đâu ạ.”
Vương Tú Nga lập tức lạnh mặt, nói thẳng : “Ngày mai cũng không có xe!”
“Ngày mai ai dùng ạ?”
Vương Tú Nga lạnh mặt nói: “Ngày mai cha cô muốn đưa Đại Lực đi chơi rồi! Không rảnh cho cô mượn!”
Sở Du cười nói: “Mẹ, con lấy xì dầu trộn với một ít ớt, hành, rồi cắt đậu hũ ra thành khối, cả nhà chúng ta cùng ăn đi, ăn dư thì để lại ngày mai.
“Cũng được.” Tần Mỹ Lệ đồng ý.
Sở Nhạc vô cùng vui vẻ, vỗ tay: “Có thể ăn đậu hũ rồi.”
Sở Du đi pha nước tương, lúc này đã trễ rồi nên không có lửa, không còn cách nào có thể chưng đậu hũ được. Cũng may đậu hũ rất thơm, ăn sống cũng không sao, sau khi đậu hũ được xối nước tương lên trên, ăn vào trong miệng có mùi thơm của đậu nành, vị cay, còn có mùi của tỏi, Sở Du không thể ngừng nhớ đến mùi vị này trong một thời gian rất lâu.
Cô đã như vậy, những người khác càng không cần phải nói đến. Sở Nhạc ăn xong còn trông mong mình theo đậu hũ, cô bé muốn ăn thêm một khối nữa nhưng đã bị Tần Mỹ Lệ gầm lên lấy về.
Đêm đó, Sở Nhạc ngủ mê nói mớ, cô bé đều nói về đậu hũ cả.
Cái bình xe bên trong miệng Tần Mỹ Lệ chính là phần dùng để ngồi ở phía sau xe lừa, được tạo thành từ hai tấm ván gỗ đặt đè lên hai cái bánh xe, hai bên ván gỗ xe có tay vịn, nhà nào có lừa thì dùng lừa để kéo, nhà nào có ngựa thì sẽ biến thành xe ngựa, đầu năm nay ngựa, trâu, heo đều là tài sản của nhà nước, tư nhân nuôi dưỡng rất là ít, nhất là trâu rất quý hiếm, tại thời đại này trâu dùng để cày ruộng, là thứ dùng để làm công cụ xây dựng chủ nghĩa xã hội, giết mổ trâu đều là việc phạm pháp, bởi vậy không có thịt trâu bò để ăn, chỉ có trâu bệnh hoặc là sắp chết thì sẽ bị giết sau đó chôn cất tử tế.
Không có trâu nhưng nhà nào có điều kiện tốt một chút sẽ nuôi một con lừa dùng để kéo xe, nhà Lâm Sở Du rất nghèo nên đương nhiên là không có xe lừa, nhà bác cả Lâm Bảo Trung có một cái được mua từ trước, bọn họ ở chung chỗ cho nên đương nhiên là sẽ dùng chung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn mười giờ ngày hôm sau, Tần Mỹ Lệ tan tầm trở về là đi ngay tới nhà Lâm Bảo Trung, bà thấy Vương Tú Nga đứng từ xa, nói: “Mẹ ơi, con muốn mượn xe về dùng.”
Tần Mỹ Lệ biết tính tình của Vương Tú Nga, nếu như mượn xe lừa thì khẳng định là Vương Tú Nga không nỡ cho mượn, trước đó Lâm Bảo Quốc nằm viện trở về nên Tần Mỹ Lệ muốn tìm Vương Tú Nga mượn xe kéo đưa ông về nhưng Vương Tú Nga lại sửng sốt rồi không có cho mượn, quả thực Tần Mỹ Lệ không thể hiểu nổi, tốt xấu gì Lâm Bảo Quốc cũng là con trai của bà ấy, có thiên vị con trai cả và con trai út cũng không nên bất công tới mức như vậy, làm chuyện gì cũng đừng để người ta có cớ đâm chọc cột sống.
Vương Tú Nga nghe thấy cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói thẳng: “Không có!”
“Không có?” Tần Mỹ Lệ nghe xong gấp gáp, “Xe đâu?”
Vương Tú Nga nói: “Lát nữa chị dâu cả cô phải dùng xe lừa để đi về nhà ngoại rồi.”
Tần Mỹ Lệ nghe vậy thì kiên trì cười cười: “Vậy cũng không có việc gì, ngày mai con mới phải dùng, chắc là đêm nay chị dâu sẽ về nhỉ? Chắc không sao đâu ạ.”
Vương Tú Nga lập tức lạnh mặt, nói thẳng : “Ngày mai cũng không có xe!”
“Ngày mai ai dùng ạ?”
Vương Tú Nga lạnh mặt nói: “Ngày mai cha cô muốn đưa Đại Lực đi chơi rồi! Không rảnh cho cô mượn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro