[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Đây Là Ý Gì? 3
2024-08-19 00:14:48
Nghĩ vậy, Khương Niệm đưa tay sờ vào vết thương trên trán, nếu như không nhíu mày hết sức thì không còn cảm giác đau đớn. Chờ khi vết thương khỏi hoàn toàn, cô lại đập đầu vào tường thử một lần.
Vạn nhất mà có vận khí tốt xuyên được trở lại thì sao?
Về đến nhà cũng sắp đến giờ nấu cơm, may mắn trước khi đi đã chuẩn bị hết các loại gia vị, thịt gà cũng chặt miếng. Khương Niệm dùng rơm nhóm lửa, lửa cháy lại cho thêm củi, cuối cùng rửa sạch tay bắc nồi đung nóng dầu.
Niên đại này nhà ai nấu ăn cũng tiết kiệm dầu mỡ, cô từng nghe bà nội mình kể về tuổi thơ của bà. Mỗi lần nấu cơm đều dùng đũa dính một chút mỡ để xào rau, đồ xào ra chẳng có mùi vị gì.
Bà nội Khương Niệm năm nay 85 tuổi, năm 38 sinh ra, chân chính đi ra từ nghèo khó. Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ đều có thể lải nhải vài giờ cùng Khương Niệm.
Bà nội từ nhỏ đã học thêu thùa với một nữ sư phụ cùng thôn, học thật giỏi một nghề, có thể dựa vào tay nghề này ở những năm tháng ấy nuôi sống cả nhà. Vốn dĩ muốn truyền lại cho đời sau, kết quả gả cho ông nội cô lại sinh ra hai người con trai, tay nghề này chỉ có thể thất truyền.
Mãi sau này khi Khương Niệm được sinh ra, bà nội cô mới đem tài học truyền thụ lại cho cô.
Khương Niệm nhớ tới chuyện cũ trước kia liền thấy trong lòng khó chịu. Ông bà nội tuổi tác đã cao, không biết sau khi cô xảy ra chuyện rồi có khóc tới mức sinh bệnh hay không?
Bữa trưa cô hầm nửa nồi canh gà, xào một đĩa khoai tay thái sợi chua cay, hấp mấy cái bánh bao trắng. Vừa mới nấu xong đã nghe thấy âm thanh Phùng Mai truyền tới: “Chị ở bên cạnh cũng ngửi thấy mùi thơm, hai tên nhóc nhà chị biết thím Khương cho chúng uống canh gà, lúc này đang làm ầm không ăn cơm trưa.”
Vừa nói, chân vừa bước vào.
Khương Niệm cười nói: “Em còn đang tính sang gọi chị đây.”
Phùng Mai đặt rổ có đựng sáu quả trứng gà cùng năm quả cà chua bên cạnh cái sọt trong nhà bếp, nói: “Trứng gà nhà chị đẻ.”
Khương Niệm cũng không từ chối.
Cô cảm thấy có đi có lại mới tốt, nếu một bên cho đi mãi, thời gian dài lâu đến lúc nào đó không cho nữa lại còn bị người khác nói xấu.
Cô lấy chiếc bát tráng men lớn màu nâu đất, múc một bát tràn đầy canh gà, lại thêm vài miếng thịt, toàn thứ tốt thực sự khiến cho lòng Phùng Mai ấm áp dễ chịu. Cảm thấy sau này nhà mình có món gì ngon cũng nên mang sang cho người ta một chút.
Không thì cứ ăn nhà người khác, cô ấy cũng thấy ngại ngùng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vạn nhất mà có vận khí tốt xuyên được trở lại thì sao?
Về đến nhà cũng sắp đến giờ nấu cơm, may mắn trước khi đi đã chuẩn bị hết các loại gia vị, thịt gà cũng chặt miếng. Khương Niệm dùng rơm nhóm lửa, lửa cháy lại cho thêm củi, cuối cùng rửa sạch tay bắc nồi đung nóng dầu.
Niên đại này nhà ai nấu ăn cũng tiết kiệm dầu mỡ, cô từng nghe bà nội mình kể về tuổi thơ của bà. Mỗi lần nấu cơm đều dùng đũa dính một chút mỡ để xào rau, đồ xào ra chẳng có mùi vị gì.
Bà nội Khương Niệm năm nay 85 tuổi, năm 38 sinh ra, chân chính đi ra từ nghèo khó. Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ đều có thể lải nhải vài giờ cùng Khương Niệm.
Bà nội từ nhỏ đã học thêu thùa với một nữ sư phụ cùng thôn, học thật giỏi một nghề, có thể dựa vào tay nghề này ở những năm tháng ấy nuôi sống cả nhà. Vốn dĩ muốn truyền lại cho đời sau, kết quả gả cho ông nội cô lại sinh ra hai người con trai, tay nghề này chỉ có thể thất truyền.
Mãi sau này khi Khương Niệm được sinh ra, bà nội cô mới đem tài học truyền thụ lại cho cô.
Khương Niệm nhớ tới chuyện cũ trước kia liền thấy trong lòng khó chịu. Ông bà nội tuổi tác đã cao, không biết sau khi cô xảy ra chuyện rồi có khóc tới mức sinh bệnh hay không?
Bữa trưa cô hầm nửa nồi canh gà, xào một đĩa khoai tay thái sợi chua cay, hấp mấy cái bánh bao trắng. Vừa mới nấu xong đã nghe thấy âm thanh Phùng Mai truyền tới: “Chị ở bên cạnh cũng ngửi thấy mùi thơm, hai tên nhóc nhà chị biết thím Khương cho chúng uống canh gà, lúc này đang làm ầm không ăn cơm trưa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói, chân vừa bước vào.
Khương Niệm cười nói: “Em còn đang tính sang gọi chị đây.”
Phùng Mai đặt rổ có đựng sáu quả trứng gà cùng năm quả cà chua bên cạnh cái sọt trong nhà bếp, nói: “Trứng gà nhà chị đẻ.”
Khương Niệm cũng không từ chối.
Cô cảm thấy có đi có lại mới tốt, nếu một bên cho đi mãi, thời gian dài lâu đến lúc nào đó không cho nữa lại còn bị người khác nói xấu.
Cô lấy chiếc bát tráng men lớn màu nâu đất, múc một bát tràn đầy canh gà, lại thêm vài miếng thịt, toàn thứ tốt thực sự khiến cho lòng Phùng Mai ấm áp dễ chịu. Cảm thấy sau này nhà mình có món gì ngon cũng nên mang sang cho người ta một chút.
Không thì cứ ăn nhà người khác, cô ấy cũng thấy ngại ngùng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro