[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Đến Bộ Đội 4
2024-08-19 00:14:48
Anh kéo băng ghế, ngồi đối diện với Khương Niệm, lưng eo đĩnh thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn về phía Khương Niệm ngồi ở đối diện, thấy cô cậu nệ, hai chân khép chặt, hai tay nắm chặt để trên đùi, đôi mắt luôn nhìn xuống mặt đất.
Kỳ thật từ sau khi Khương Niệm gả tới nhà họ Hứa, anh cũng chỉ gặp cô một lần.
Năm chú Hứa mất, anh có trở lại, ở lại nhà hai ngày cùng Khương Niệm lo liệu hậu sự cho người mất. Ngày anh trở lại đơn vị đó Khương Niệm mặc áo bông dày, đứng ở cổng nhà nhìn theo anh rời đi, giữa mênh mông tuyết trắng, hình ảnh cô trong mắt anh càng ngày càng nhỏ.
Đó là lần đầu tiên anh thấy Khương Niệm, cũng là lần cuối cùng.
Sau khi biết tin Khương Niệm bị lưu manh bắt nạt, đập đầu vào tường tự sát, những năm tháng sau đó không có ngày nào Lục Duật không sống trong sự hối hận. Cho đến tận khi anh xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không ngờ lại trở về khoảng thời gian này. Nên nộp đơn xin nghỉ phép với đơn vị, mua vé xe lửa gấp gáp trở về trong đêm. Tuy rằng không thấy được mặt đại ca lần cuối cùng, nhưng vạn hạnh là vừa kịp lúc cứu được Khương Niệm đáng thương, đền bù cho tiếc nuối đời trước.
Lục Duật nói: “Tôi muốn bàn với chị dâu một chuyện.”
Khương Niệm không ngẩng đầu, nhìn con kiến bò trên mặt đất, vì không muốn cho nam chính hoài nghi nên cô cố gắng hết sức bắt chước giọng nói và biểu cảm của nguyên chủ: “Chú cứ nói đi, tôi nghe.”
Lục Duật nói: “Tôi muốn chị dâu cùng tới bộ đội với tôi.”
“Hả!?”
Khương Niệm ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Thấy cô phản ứng đột ngột, Lục Duật kiên nhẫn giải thích: “Là tùy quân, trong bộ đội có đại viện cho gia đình quân nhân, chị dâu dọn đến đó ở, hàng xóm xung quanh đều là quân tẩu, ít nhiều cũng có sự quan tâm giúp đỡ. Nếu trong nhà có chuyện gì tôi cũng có thể giúp chị giải quyết. Ở trong bộ đội cũng an toàn hơn nơi này rất nhiều, trước khi tôi về đã làm đơn xin với đơn vị rồi, chúng ta về đến nơi là có chỗ ở luôn.”
Khương Niệm yếu đuôí lại nhát gan, lần này anh bởi vì cơ duyên trọng sinh nên mới biết được từ sau khi cô gả tới nhà họ Hứa vẫn không thể thoát khỏi sự tra tấn của người nhà họ Khương. May mà anh gặp được cơ duyên mới kịp thời cứu được Khương Niệm, nếu như không mang cô theo, để cô lại trong nhà thì một mình cô cũng không sống thêm được bao lâu, kết quả cuối cùng rồi cũng không khác gì kiếp trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỳ thật từ sau khi Khương Niệm gả tới nhà họ Hứa, anh cũng chỉ gặp cô một lần.
Năm chú Hứa mất, anh có trở lại, ở lại nhà hai ngày cùng Khương Niệm lo liệu hậu sự cho người mất. Ngày anh trở lại đơn vị đó Khương Niệm mặc áo bông dày, đứng ở cổng nhà nhìn theo anh rời đi, giữa mênh mông tuyết trắng, hình ảnh cô trong mắt anh càng ngày càng nhỏ.
Đó là lần đầu tiên anh thấy Khương Niệm, cũng là lần cuối cùng.
Sau khi biết tin Khương Niệm bị lưu manh bắt nạt, đập đầu vào tường tự sát, những năm tháng sau đó không có ngày nào Lục Duật không sống trong sự hối hận. Cho đến tận khi anh xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không ngờ lại trở về khoảng thời gian này. Nên nộp đơn xin nghỉ phép với đơn vị, mua vé xe lửa gấp gáp trở về trong đêm. Tuy rằng không thấy được mặt đại ca lần cuối cùng, nhưng vạn hạnh là vừa kịp lúc cứu được Khương Niệm đáng thương, đền bù cho tiếc nuối đời trước.
Lục Duật nói: “Tôi muốn bàn với chị dâu một chuyện.”
Khương Niệm không ngẩng đầu, nhìn con kiến bò trên mặt đất, vì không muốn cho nam chính hoài nghi nên cô cố gắng hết sức bắt chước giọng nói và biểu cảm của nguyên chủ: “Chú cứ nói đi, tôi nghe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Duật nói: “Tôi muốn chị dâu cùng tới bộ đội với tôi.”
“Hả!?”
Khương Niệm ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Thấy cô phản ứng đột ngột, Lục Duật kiên nhẫn giải thích: “Là tùy quân, trong bộ đội có đại viện cho gia đình quân nhân, chị dâu dọn đến đó ở, hàng xóm xung quanh đều là quân tẩu, ít nhiều cũng có sự quan tâm giúp đỡ. Nếu trong nhà có chuyện gì tôi cũng có thể giúp chị giải quyết. Ở trong bộ đội cũng an toàn hơn nơi này rất nhiều, trước khi tôi về đã làm đơn xin với đơn vị rồi, chúng ta về đến nơi là có chỗ ở luôn.”
Khương Niệm yếu đuôí lại nhát gan, lần này anh bởi vì cơ duyên trọng sinh nên mới biết được từ sau khi cô gả tới nhà họ Hứa vẫn không thể thoát khỏi sự tra tấn của người nhà họ Khương. May mà anh gặp được cơ duyên mới kịp thời cứu được Khương Niệm, nếu như không mang cô theo, để cô lại trong nhà thì một mình cô cũng không sống thêm được bao lâu, kết quả cuối cùng rồi cũng không khác gì kiếp trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro