[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Khóc Gì Chứ? 3
2024-08-19 00:14:48
Đi vệ sinh xong, vừa định quay về phòng, thì phía ngoài sân truyền đến tiếng khóc của phụ nữ.
Tiếng khóc còn mang theo cảm xúc lúc cao lúc thấp.
Ngoài trời đen nhánh, Khương Niệm nghe tiếng khóc ai oán của phụ nữ cứ tưởng bản thân nửa đêm gặp ma. Sợ tới mức căng cả da đầu, thét chói tai chạy về phía cửa phòng của Lục Duật.
Cô cảm thấy Lục Duật là đàn ông, trên người nhiều dương khí, ma quỷ sẽ sợ hãi.
Cô còn chưa kịp đập cửa, cửa phòng đột ngột mở ra trước một bước. Lục Duật cởi trần chạy ra, thấy gương mặt Khương Niệm trắng bệch, ánh mắt ngập tràn sợ sãi, lập tức nhíu chặt chân mày. Không rảnh lo lắng tị hiềm chị dâu chú em chồng, vội bắt lấy bàn tay kéo cô vào trong, nặng nề hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khương Niệm trốn ra phía sau Lục Duật, ngón tay run run chỉ về phía cổng nói: “Có, có... người đang khóc, tôi nghe thấy có người phụ nữ đang khóc.”
Cô vốn muốn nói có ma, nhưng chữ này là tối kị ở thời đại này.
Lục Duật: ...
Anh quay người lại nhìn Khương Niệm, thấy cô so vai rụt cổ, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng in hoa cùng với quần đùi. Áo ba lỗ có chút ngắn, lộ ra đoạn bụng, tóc phủ lên vai càng khiến cho làn da thêm trắng sáng.
Lỗ tai Lục Duật bỗng chốc đỏ bừng, anh vội dời ánh mắt, đi về phía cổng: “Cô về phòng trước đi, tôi đi ra ngoài xem thế nào.”
Khương Niệm không dám ở một mình trong phòng, cô luôn cảm thấy phía sau lưng mình có gì đó âm u, sợ rằng sẽ có cánh tay trắng bệch đặt lên vai cô.
Vừa nghĩ như vậy toàn thân cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đuổi theo về hướng Lục Duật.
Lục Duật vừa mới mở cổng thì nghe tiếng bước chân phía sau, nhíu chặt chân mày, không dám quay đầu lại, nói: “Cô về phòng mặc thêm quần áo đi.”
Khương Niệm dừng bước chân, sừng sờ đứng đó.
Cô cúi đầu nhìn trang phục trên người, cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Nhưng cô cũng không dám phản bác Lục Duật, quay về bóng lưng của anh nói: “Vậy, vậy thì anh đứng đó đợi tôi, một mình tôi sợ lắm.”
Lục Duật nắm chặt then cửa, một lúc lâu mới nói: “Ừ.”
Khương Niệm chạy nhanh về phòng, mở bóng đèn, mặc xong quần áo lại nhấc chân chạy ra bên ngoài, lo sợ chỉ chậm một bước thôi là bị ma quỷ bắt đi mất.
Cô chạy đến phía sau Lục Duật, thở hổn hển: “Được rồi.” Lục Duật đi ra khỏi cổng, ánh mắt sắc bén quét một vòng xung quanh, cũng không hề phát hiện có người nào khả nghi.
“Ai vậy? Nửa đêm nửa hôm còn kêu la dọa chết người!”
“Cô không ngủ được chúng tôi còn ngủ đó, kêu la cái gì vậy chứ!.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiếng khóc còn mang theo cảm xúc lúc cao lúc thấp.
Ngoài trời đen nhánh, Khương Niệm nghe tiếng khóc ai oán của phụ nữ cứ tưởng bản thân nửa đêm gặp ma. Sợ tới mức căng cả da đầu, thét chói tai chạy về phía cửa phòng của Lục Duật.
Cô cảm thấy Lục Duật là đàn ông, trên người nhiều dương khí, ma quỷ sẽ sợ hãi.
Cô còn chưa kịp đập cửa, cửa phòng đột ngột mở ra trước một bước. Lục Duật cởi trần chạy ra, thấy gương mặt Khương Niệm trắng bệch, ánh mắt ngập tràn sợ sãi, lập tức nhíu chặt chân mày. Không rảnh lo lắng tị hiềm chị dâu chú em chồng, vội bắt lấy bàn tay kéo cô vào trong, nặng nề hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khương Niệm trốn ra phía sau Lục Duật, ngón tay run run chỉ về phía cổng nói: “Có, có... người đang khóc, tôi nghe thấy có người phụ nữ đang khóc.”
Cô vốn muốn nói có ma, nhưng chữ này là tối kị ở thời đại này.
Lục Duật: ...
Anh quay người lại nhìn Khương Niệm, thấy cô so vai rụt cổ, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng in hoa cùng với quần đùi. Áo ba lỗ có chút ngắn, lộ ra đoạn bụng, tóc phủ lên vai càng khiến cho làn da thêm trắng sáng.
Lỗ tai Lục Duật bỗng chốc đỏ bừng, anh vội dời ánh mắt, đi về phía cổng: “Cô về phòng trước đi, tôi đi ra ngoài xem thế nào.”
Khương Niệm không dám ở một mình trong phòng, cô luôn cảm thấy phía sau lưng mình có gì đó âm u, sợ rằng sẽ có cánh tay trắng bệch đặt lên vai cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nghĩ như vậy toàn thân cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đuổi theo về hướng Lục Duật.
Lục Duật vừa mới mở cổng thì nghe tiếng bước chân phía sau, nhíu chặt chân mày, không dám quay đầu lại, nói: “Cô về phòng mặc thêm quần áo đi.”
Khương Niệm dừng bước chân, sừng sờ đứng đó.
Cô cúi đầu nhìn trang phục trên người, cảm thấy không có vấn đề gì cả.
Nhưng cô cũng không dám phản bác Lục Duật, quay về bóng lưng của anh nói: “Vậy, vậy thì anh đứng đó đợi tôi, một mình tôi sợ lắm.”
Lục Duật nắm chặt then cửa, một lúc lâu mới nói: “Ừ.”
Khương Niệm chạy nhanh về phòng, mở bóng đèn, mặc xong quần áo lại nhấc chân chạy ra bên ngoài, lo sợ chỉ chậm một bước thôi là bị ma quỷ bắt đi mất.
Cô chạy đến phía sau Lục Duật, thở hổn hển: “Được rồi.” Lục Duật đi ra khỏi cổng, ánh mắt sắc bén quét một vòng xung quanh, cũng không hề phát hiện có người nào khả nghi.
“Ai vậy? Nửa đêm nửa hôm còn kêu la dọa chết người!”
“Cô không ngủ được chúng tôi còn ngủ đó, kêu la cái gì vậy chứ!.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro