[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Miệng Nói Nhanh...
2024-08-19 00:14:48
Căn bản không cho Khương Niệm có cơ hội cự tuyệt, đã bưng chậu nước đi vào gian phòng ở đầu tiên của căn nhà phía đông.
Khương Niệm: ...
Cô cảm thấy chị Phùng quá nhiệt tình.
Khương Niệm vào nhà, nằm lên giường, mặt hướng lên nóc nhà. Phùng Mai lấy băng ghế đặt gần mép giường, đem chậu nước đặt bên trên băng ghế, bắt đầu gội đầu cho Khương Niệm. Vừa gội đầu vừa nói chuyện phiếm với cô.
“Em không biết chứ, giữa trưa chị về nhà cân nhắc mãi mới đem chuyện của Trịnh Hồng và tiểu đội trưởng Lưu nói với lão Tống nhà chị, em đoán xem lão Tống nhà chị nói gì?”
Khương Niệm nói theo ý chị ta: “Đoàn trưởng Tống nói gì ạ?”
Phùng Mai hừ hừ nói: “Lão bảo chị là óc heo nên giờ mới nhìn ra vấn đề, lão ấy còn kêu chị đừng có dính vào chuyện nhà của bọn họ, đừng để đến cuối cùng bên nào cũng oán trách.”
Khương Niệm nghe xong, nhấp môi kìm nén ý cười của mình.
Cô không ngờ đoàn trưởng Tống lại nói thẳng trực tiếp như vậy.
Khương Niệm ngẫm nghĩ, an ủi nói: “Chị Phùng cũng đưng giận đoàn trưởng Tống, đoàn trưởng Tống nói như vậy cũng vì muốn tốt cho chị thôi.”
“Lão muốn tốt gì cho chị chứ?” Phùng Mai bóp bồ kết cho Khương Niệm, cẩn thận xoa bóp: “Lão ấy mà không mắng chị vài câu thì trong lòng sẽ không thoải mái.”
“Vậy nên chị mới hiểu lầm đoàn trưởng.”
Khương Niệm phân tích cho cô ấy: “Chính là cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà, đoàn trưởng Tống cũng lo lắng việc chị có lòng tốt đi quản việc hai nhà đó. Kết quả tốn công vô ích còn nhận lại sự oán trách, đây là đoàn trưởng Tống đau lòng cho chị đó.”
Phùng Mai nghe xong, động tác trên tay chợt dừng lại, cúi gần vào cô hỏi: “Thực sự là thế à?”
Khương Niệm nhìn cái đầu thình lình duỗi lại đây, vội vàng gật đầu: “Đúng mà, có một số người đàn ông coi trọng mặt mũi, quan tâm vợ của mình dùng phương thức hơi khác người thường mà thôi.”
Thật đúng là không nói thì thôi.
Qua lời của chị dâu phó đoàn Lục, trong lòng Phùng Mai thoải mái không ít, cô ấy đổi một chậu nước sạch sẽ đến, hỏi: “Chị dâu Lục phó đoàn, sao em biết mấy thứ này? Chị thấy em còn trẻ, lần đầu gặp em, thấy em không thích nói chuyện. Không ngờ mở miệng ra là khiến nhân tâm thoải mái.”
Khương Niệm cười nói: “Chị Phùng quên rồi à, em cũng là người từng kết hôn mà.”
Phùng Mai nói: “Em nói đúng.”
Cô ấy lại thò đầu tới, nhỏ giọng hỏi: “Em còn trẻ, có nghĩ tới chuyện lại tìm một người khác không? Nếu như em có ý định đó, chị bảo lão Tống và phó đoàn Lục tìm người thích hợp trong đội cho em.”
Khương Niệm: ...
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Niệm: ...
Cô cảm thấy chị Phùng quá nhiệt tình.
Khương Niệm vào nhà, nằm lên giường, mặt hướng lên nóc nhà. Phùng Mai lấy băng ghế đặt gần mép giường, đem chậu nước đặt bên trên băng ghế, bắt đầu gội đầu cho Khương Niệm. Vừa gội đầu vừa nói chuyện phiếm với cô.
“Em không biết chứ, giữa trưa chị về nhà cân nhắc mãi mới đem chuyện của Trịnh Hồng và tiểu đội trưởng Lưu nói với lão Tống nhà chị, em đoán xem lão Tống nhà chị nói gì?”
Khương Niệm nói theo ý chị ta: “Đoàn trưởng Tống nói gì ạ?”
Phùng Mai hừ hừ nói: “Lão bảo chị là óc heo nên giờ mới nhìn ra vấn đề, lão ấy còn kêu chị đừng có dính vào chuyện nhà của bọn họ, đừng để đến cuối cùng bên nào cũng oán trách.”
Khương Niệm nghe xong, nhấp môi kìm nén ý cười của mình.
Cô không ngờ đoàn trưởng Tống lại nói thẳng trực tiếp như vậy.
Khương Niệm ngẫm nghĩ, an ủi nói: “Chị Phùng cũng đưng giận đoàn trưởng Tống, đoàn trưởng Tống nói như vậy cũng vì muốn tốt cho chị thôi.”
“Lão muốn tốt gì cho chị chứ?” Phùng Mai bóp bồ kết cho Khương Niệm, cẩn thận xoa bóp: “Lão ấy mà không mắng chị vài câu thì trong lòng sẽ không thoải mái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy nên chị mới hiểu lầm đoàn trưởng.”
Khương Niệm phân tích cho cô ấy: “Chính là cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà, đoàn trưởng Tống cũng lo lắng việc chị có lòng tốt đi quản việc hai nhà đó. Kết quả tốn công vô ích còn nhận lại sự oán trách, đây là đoàn trưởng Tống đau lòng cho chị đó.”
Phùng Mai nghe xong, động tác trên tay chợt dừng lại, cúi gần vào cô hỏi: “Thực sự là thế à?”
Khương Niệm nhìn cái đầu thình lình duỗi lại đây, vội vàng gật đầu: “Đúng mà, có một số người đàn ông coi trọng mặt mũi, quan tâm vợ của mình dùng phương thức hơi khác người thường mà thôi.”
Thật đúng là không nói thì thôi.
Qua lời của chị dâu phó đoàn Lục, trong lòng Phùng Mai thoải mái không ít, cô ấy đổi một chậu nước sạch sẽ đến, hỏi: “Chị dâu Lục phó đoàn, sao em biết mấy thứ này? Chị thấy em còn trẻ, lần đầu gặp em, thấy em không thích nói chuyện. Không ngờ mở miệng ra là khiến nhân tâm thoải mái.”
Khương Niệm cười nói: “Chị Phùng quên rồi à, em cũng là người từng kết hôn mà.”
Phùng Mai nói: “Em nói đúng.”
Cô ấy lại thò đầu tới, nhỏ giọng hỏi: “Em còn trẻ, có nghĩ tới chuyện lại tìm một người khác không? Nếu như em có ý định đó, chị bảo lão Tống và phó đoàn Lục tìm người thích hợp trong đội cho em.”
Khương Niệm: ...
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro