[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Ngủ Ngon Lành C...

2024-08-19 00:14:48

Lục Duật hắt nước bẩn trong sân, quay lưng về phía Khương Niệm, giọng nói có chút không tự nhiên: “Trời không còn sớm, mau đi ngủ đi, bác sĩ nói vết thương của cô cần phải nghỉ ngơi.”

Khương Niệm nói: “Được.”

Cô xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại rồi lên giường nằm ngủ.

Hiện tại là tháng bảy nóng bức nhất, buổi tối Khương Niệm ngủ mở cửa sổ ra, nghe tiếng côn trùng ếch kêu bên ngoài, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ đầy ngôi sao, bỗng cảm thấy giờ khắc này tràn ngập sự yên bình đẹp đẽ.

Cô bị hôn mê gần một ngày một đêm, lúc này không hề buồn ngủ. Trong đầu luôn nghĩ tới cốt truyện trong sách, hiện tại nam chính là phó đoàn trưởng, xử lý xong hậu sự cho nguyên chủ, ngồi xe lửa quay về đơn vị vừa lúc gặp được nữ chính mang theo thư giới thiệu đến bệnh viện quân y báo danh. Hai người nói chuyện giao lưu lại phát hiện cùng một huyện, càng thêm sinh ra ấn tượng tốt.

Nhưng hiện tại nam chính muốn sớm quay về đơn vị, vậy thì chắc chắn không thể gặp gỡ với nữ chính như trong cốt truyện được.

Nhưng mà nữ chính đi làm ở bệnh viện, chờ khi nam chính về bộ đội, hai người lại có cơ hội gặp mặt, nói không chừng cốt truyện lại quay về quỹ đạo cũ, cô cũng phải tìm cách xuyên trở về.

Cô rất nhớ giường đệm mềm mại của mình, nhớ điện thoại di động, nhớ điều hòa, nhớ cơm hộp...

Khương Niệm dần chìm vào giấc ngủ, ngủ đến nửa đêm mơ mơ màng màng nghe được tiếng nước xối ầm ầm, cứ tưởng rằng trời mưa, nâng nửa người dậy ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bất thình lình nhìn thấy Lục Duật đứng bên cạnh giếng, nửa người trên cởi trần, xách một thùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống, sau đó dùng khăn lông lau đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh quay lưng lại với cửa sổ, trời đen thùi lùi nhưng Khương Niệm vẫn nhìn thấy được đường cong cơ bắp phần lưng của Lục Duật, đường cơ chắc khở, vai rộng eo thon, giống y hệt những hình thể hoàn mỹ mà cô từng xem trên di động.

Cảm giác được Lục Duật sắp quay đầu, Khương Niệm sợ tới mức vội rụt người về, mau chóng nằm xuống quay lưng với cửa sổ, đôi mắt nhắm chặt lại.

Trong lòng không ngừng mặc niệm: Tôi không cố ý nhìn trộm...

Trong sân, Lục Duật tùy tiện lau lau thân người, rồi mặc quần áo, cầm chiếc đèn dầu đi về phòng. Lúc đi ánh mắt nhìn về phía cửa sổ rộng mở phòng Khương Niệm, nhíu mày, cảm thấy bản thân thật đa nghi.

Lúc này đã là nửa đêm, chị dâu đã ngủ say rồi.

Anh đã cố ý chọn thời điểm này múc nước giếng, dùng nước lạnh rửa ráy qua loa, tránh việc tắm rửa một trước một sau với cô để đỡ cho hai người xấu hổ.

.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ

Số ký tự: 0