[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Nói 1
2024-08-19 00:14:48
Cung Tiêu Xã ở thập niên 70 kém siêu thị thế kỉ 21 quá xa. Khương Niệm đi vào Cung Tiêu Xã, bên trong là một loạt tủ xếp từ đầu này đến tận đầu kia, không gian bên trong cũng rộng rãi, hai bên đều xếp một hàng tủ.
Lúc ra ngoài Lục Duật đã mang theo toàn bộ phiếu, mua gia vị thường dùng trong nhà, lấy một hũ dầu, lại dùng phiếu mua một hộp kẹo sữa và một lọ đồ hộp, cùng với một gói bánh hạch đào. Nhân viên bán hàng đóng gói cho anh, liếc nhìn sang cô gái đi cùng anh, cười nói: “Anh đối với vợ tốt quá.”
Mua một hộp kẹo sữa và một gói bánh hạch đào, còn có cả đồ hộp, toàn là thứ hiếm có.
Rất đắt, vậy mà anh mua không tiếc tiền.
Lục Duật:...
Khương Niệm còn đang tham quan Cung Tiêu Xã của thập niên 70: ...
Khương Niệm vội vã cúi đầu, lí nhí như muỗi kêu: “Cô hiểu lầm, tôi là chị dâu của anh ấy.”
Nhân viên bán hàng xấu hổ cười gượng, vốn không nghĩ tới là quan hệ chị dâu em trai chồng, cứ tưởng là hai vợ chồng cơ. Cô ta ở Cung Tiêu Xã đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy chị dâu và chú em cùng nhau tới mua đồ vật.
Lục Duật nhận lấy đồ, nhìn thấy trên tường có treo một bộ quần áo, áo sơ mi in hoa trắng ngắn tay phối với quần màu xám nhạt. Nhớ tới đồ vật Khương Niệm mang tới chỉ có một bọc vải cũ, vài bộ quần áo đầy mụn vá, lập tức nói với nhân viên bán hàng: “Gói cả bộ quần áo trên tường kia nữa.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt, thấy Lục Duật nghiêm túc, nhanh chóng lấy quần áo gói lại.
Trên đường quay về, Khương Niệm co quắp nắm góc áo, nói nhỏ: “Anh không phải mua quần áo cho tôi, tôi có quần áo mặc.”
Lục Duật nói: “Cô không cần có gánh nặng, tiền lương của tôi còn rất nhiều.”
Khương Niệm đi phía sau Lục Duật, ngẩng đầu ngước mắt nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng không kìm được cảm thán.
.... quả là người đàn ông tốt, tiếc rằng chỉ là người trong sách.
Đi qua trạm lương thực, thực phẩm quốc doanh Lục Duật lại mua thêm mấy thứ đồ và cắt hai cân thịt.
Lần này mua rất nhiều đồ vật, Lục Duật xách một đống lớn, Khương Niệm muốn hỗ trợ xách ít đồ nhưng bị anh từ chối. Hai người đi một lúc lâu mới về đến khu người nhà.
Mặt trời dần về phía tây, hoàng hôn buông xuống góc trời.
Khương Niệm nhìn thấy phía trước có hai người đứng, người đàn ông mặc quân trang màu xanh, tuy nhìn nhìn bên sườn mặt nhưng cô vẫn nhận ra được đúng là Lưu Cường – chồng của Từ Yến, hàng xóm ở bên cạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc ra ngoài Lục Duật đã mang theo toàn bộ phiếu, mua gia vị thường dùng trong nhà, lấy một hũ dầu, lại dùng phiếu mua một hộp kẹo sữa và một lọ đồ hộp, cùng với một gói bánh hạch đào. Nhân viên bán hàng đóng gói cho anh, liếc nhìn sang cô gái đi cùng anh, cười nói: “Anh đối với vợ tốt quá.”
Mua một hộp kẹo sữa và một gói bánh hạch đào, còn có cả đồ hộp, toàn là thứ hiếm có.
Rất đắt, vậy mà anh mua không tiếc tiền.
Lục Duật:...
Khương Niệm còn đang tham quan Cung Tiêu Xã của thập niên 70: ...
Khương Niệm vội vã cúi đầu, lí nhí như muỗi kêu: “Cô hiểu lầm, tôi là chị dâu của anh ấy.”
Nhân viên bán hàng xấu hổ cười gượng, vốn không nghĩ tới là quan hệ chị dâu em trai chồng, cứ tưởng là hai vợ chồng cơ. Cô ta ở Cung Tiêu Xã đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy chị dâu và chú em cùng nhau tới mua đồ vật.
Lục Duật nhận lấy đồ, nhìn thấy trên tường có treo một bộ quần áo, áo sơ mi in hoa trắng ngắn tay phối với quần màu xám nhạt. Nhớ tới đồ vật Khương Niệm mang tới chỉ có một bọc vải cũ, vài bộ quần áo đầy mụn vá, lập tức nói với nhân viên bán hàng: “Gói cả bộ quần áo trên tường kia nữa.”
Nhân viên bán hàng sửng sốt, thấy Lục Duật nghiêm túc, nhanh chóng lấy quần áo gói lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường quay về, Khương Niệm co quắp nắm góc áo, nói nhỏ: “Anh không phải mua quần áo cho tôi, tôi có quần áo mặc.”
Lục Duật nói: “Cô không cần có gánh nặng, tiền lương của tôi còn rất nhiều.”
Khương Niệm đi phía sau Lục Duật, ngẩng đầu ngước mắt nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng không kìm được cảm thán.
.... quả là người đàn ông tốt, tiếc rằng chỉ là người trong sách.
Đi qua trạm lương thực, thực phẩm quốc doanh Lục Duật lại mua thêm mấy thứ đồ và cắt hai cân thịt.
Lần này mua rất nhiều đồ vật, Lục Duật xách một đống lớn, Khương Niệm muốn hỗ trợ xách ít đồ nhưng bị anh từ chối. Hai người đi một lúc lâu mới về đến khu người nhà.
Mặt trời dần về phía tây, hoàng hôn buông xuống góc trời.
Khương Niệm nhìn thấy phía trước có hai người đứng, người đàn ông mặc quân trang màu xanh, tuy nhìn nhìn bên sườn mặt nhưng cô vẫn nhận ra được đúng là Lưu Cường – chồng của Từ Yến, hàng xóm ở bên cạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro