[Thập Niên 70] Pháo Hôi Tiểu Góa Phụ
Tránh Hiểu Lầm...
2024-08-19 00:14:48
“Làm ầm ĩ đến mức đội trưởng còn gọi người chồng nhà hàng xóm quay về, người đàn ông đối diện sau khi biết việc này lập tức đánh vợ anh ta gần chết. Việc này đều thành đề tài câu chuyện phiếm trong thôn chúng em trẻ con hai nhà bọn họ bị người trong thôn chê cười không ngóc đầu lên được.”
Phùng Mai lập tức trợn tròn hai mắt: “Tên này mà là người à? Không làm vợ mình thất vọng hay sao? Cô vợ ở đối diện kia xứng đáng bị đánh, tôi thấy đánh chết mới tốt, là hại vợ chồng người ta ngày nào cũng cãi nhau, khiến cho nhà người ta không yên bình.”
Vẻ mặt Trịnh Hồng càng lúc càng xấu xí.
Khương Niệm lắc đầu, đôi mắt trong sáng thanh triệt, thẳng thắn nói: “Em cũng không biết là thật hay giả, dù sao em cũng không tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà em muốn nói, làm người phải biết tị hiềm, không thì đồn đãi vớ vẩn thực sự sẽ hại chết người.”
Trịnh Hồng lạnh lùng lườm Khương Niệm, sao có thể không nghe ra được Khương Niệm đang ngầm trào phúng cô ta. Cô ta đã coi thường cái quả phụ khắc chết chồng này!
Khương Niệm đối diện với đôi mắt của Trịnh Hồng, nhìn thấy sự tức giận chưa kịp thu hồi trong mắt của cô ta, mím môi cười nói: “Đồng chí Trịnh Hồng, ngại quá, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe chị Phùng đây kể chuyện của hai nhà các cô, vừa lúc tôi nhớ tới chuyện thôn mình, nên lắm mồm nói vài câu, cô đừng để trong lòng.”
Trịnh Hồng mím chặt miệng, đặc biệt khi thấy Khương Niệm một vẻ người tốt ngoan ngoãn, hận không thể cầm túi bánh hạch đào đập vào đầu cô.
Tốt nhất là đập chết cô luôn!
Phùng Mai nghe xong, nhìn sang phía Trịnh Hồng: “Chị dâu phó đoàn Lục nói không sai, tôi nói cô cũng nên để chuyện này trong lòng đi. Thỉnh thoảng tiểu đội trưởng Lưu lại giúp đỡ cô, vạn nhất bị có người có ý xấu truyền ra lời đồn vớ vẩn cô và tiểu đội trưởng Lưu có gì đó, không chỉ gây ảnh hưởng tới danh dự của Đoàn quân, còn làm hại người cả hai nhà không yên ổn. Nếu Lữ doanh trưởng lại tin vào lời đồn đó, vậy không phải cô cũng thành người bị hại hay sao? Ngay cả con cái đi ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu làm người.”
Trịnh Hồng hận đến ngứa răng, nhưng trên mặt vẫn phải gượng cười: “Chị Phùng nói đúng lắm, về sau tôi nhất định sẽ tị hiềm.”
Sau khi cùng Trịnh Hồng tách ra, Phùng Mai dẫn Khương Niệm đi tới đất phần trăm.
Lúc đi trên đường, Phùng Mai cười nhìn Khương Niệm: “Chị dâu phó đoàn Lục này, chị phát hiện ra em không còn sợ người lạ giống như ngày hôm qua.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phùng Mai lập tức trợn tròn hai mắt: “Tên này mà là người à? Không làm vợ mình thất vọng hay sao? Cô vợ ở đối diện kia xứng đáng bị đánh, tôi thấy đánh chết mới tốt, là hại vợ chồng người ta ngày nào cũng cãi nhau, khiến cho nhà người ta không yên bình.”
Vẻ mặt Trịnh Hồng càng lúc càng xấu xí.
Khương Niệm lắc đầu, đôi mắt trong sáng thanh triệt, thẳng thắn nói: “Em cũng không biết là thật hay giả, dù sao em cũng không tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà em muốn nói, làm người phải biết tị hiềm, không thì đồn đãi vớ vẩn thực sự sẽ hại chết người.”
Trịnh Hồng lạnh lùng lườm Khương Niệm, sao có thể không nghe ra được Khương Niệm đang ngầm trào phúng cô ta. Cô ta đã coi thường cái quả phụ khắc chết chồng này!
Khương Niệm đối diện với đôi mắt của Trịnh Hồng, nhìn thấy sự tức giận chưa kịp thu hồi trong mắt của cô ta, mím môi cười nói: “Đồng chí Trịnh Hồng, ngại quá, tôi không có ý gì khác, chỉ là nghe chị Phùng đây kể chuyện của hai nhà các cô, vừa lúc tôi nhớ tới chuyện thôn mình, nên lắm mồm nói vài câu, cô đừng để trong lòng.”
Trịnh Hồng mím chặt miệng, đặc biệt khi thấy Khương Niệm một vẻ người tốt ngoan ngoãn, hận không thể cầm túi bánh hạch đào đập vào đầu cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tốt nhất là đập chết cô luôn!
Phùng Mai nghe xong, nhìn sang phía Trịnh Hồng: “Chị dâu phó đoàn Lục nói không sai, tôi nói cô cũng nên để chuyện này trong lòng đi. Thỉnh thoảng tiểu đội trưởng Lưu lại giúp đỡ cô, vạn nhất bị có người có ý xấu truyền ra lời đồn vớ vẩn cô và tiểu đội trưởng Lưu có gì đó, không chỉ gây ảnh hưởng tới danh dự của Đoàn quân, còn làm hại người cả hai nhà không yên ổn. Nếu Lữ doanh trưởng lại tin vào lời đồn đó, vậy không phải cô cũng thành người bị hại hay sao? Ngay cả con cái đi ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu làm người.”
Trịnh Hồng hận đến ngứa răng, nhưng trên mặt vẫn phải gượng cười: “Chị Phùng nói đúng lắm, về sau tôi nhất định sẽ tị hiềm.”
Sau khi cùng Trịnh Hồng tách ra, Phùng Mai dẫn Khương Niệm đi tới đất phần trăm.
Lúc đi trên đường, Phùng Mai cười nhìn Khương Niệm: “Chị dâu phó đoàn Lục này, chị phát hiện ra em không còn sợ người lạ giống như ngày hôm qua.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro