Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 15
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Câu này đúng là chấn động mà.
Mọi người ở đó đều giật mình vì sốc.
Ông ấy vừa nói cái gì đây?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lượng Thụ Hòe, sau đó quay sang nhìn dì Hồ và Chu Tú Hồng, rồi lại chuyển hướng nhìn về nhóm thanh niên trí thức.
Nhóm thanh niên trí thức thì nhìn về phía dì Hồ và Chu Tú Hồng.
Lâm Thư: ...
Đầu óc Lâm Thư như nổ tung, mặt nóng bừng như muốn bốc khói, cô cảm thấy mình như sắp nổ tung tại chỗ.
Trời đất quỷ thần ơi, vị bí thư chi bộ này đúng là nhiều chuyện quá đi mất.
Thật sự không chừa lại cho người ta lấy một con đường sống nào luôn.
Trong bầu không khí vi diệu này, dì Hồ lên tiếng đầu tiên.
Bà hỏi Lương Thụ Hòe: "Bí thư này, anh đang nói gì vậy?"
Con dâu gì cơ?
Lâm Thư hít một hơi thật sâu.
Lời này là do cô nói ra, giờ cô phải kiên trì đến cùng.
Cô cười gượng, ngập ngừng gọi: "Dì Hồ?"
Dì Hồ nghe thấy có người gọi mình, tạm thời gác lại những lời bí thư Lương vừa nói sang một bên.
Bà nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang nói chuyện được trùm kín bằng một cái khăn quàng to đùng, gương mặt nhỏ bé hồng hào đã đỏ bừng.
Bà lập tức hiểu ra chắc là Lương Thụ Hòe đã hiểu lầm cái gì rồi, ôi trời, chuyện này bình thường mọi người nói đùa cho vui mồm thì được, chứ sao lại mang ra nói bậy nói bạ trước mặt con gái nhà người ta được chứ, thật là!
Bà vội nói: "Ơi, dì đây, cháu là bé Thư đúng không?"
Lâm Thư gật đầu: "Dì ơi, dì cứ gọi cháu là Thư Thư đi ạ, cháu nghe mẹ nói, lúc còn bé đã từng gặp dì, nhưng mà lúc ấy cháu còn bé quá nên không nhớ rõ lắm."
"Đúng rồi đấy."
Dì Hồ nghe Lâm Thư nói vậy thì vui vẻ cười nói: "Ôi, cháu đã lớn như vậy rồi, nhưng dì vẫn có thể nhận ra cháu, cháu vẫn y như lúc bé ấy"
Thực ra lúc mới có hai ba tuổi với lúc trưởng thành không giống nhau chút nào, nhưng Lâm Thư lại quá xinh đẹp, khi còn bé trông cứ như thiên thần ấy, lớn lên lại trông như tiên nữ vậy, khuôn mặt nho nhỏ, da dẻ trắng trẻo mềm mại trông như gió thổi qua cũng có thể làm đau cô, chẳng phải vẫn khá giống hay sao?
Lâm Thư tiến lên phía trước, nắm lấy tay dì Hồ.
Cảm giác áp truyền đến, còn có tình yêu thương sâu sắc và niềm vui chân thành sâu sắc.
Tâm trạng vốn đang bồn chồn không yên của Lâm Thư lập tức ổn định lại.
Cô nhìn sang người phụ nữ đang đứng bên cạnh dì Hồ cùng với đứa bé mới tầm năm sáu tuổi, nói: "Dì ơi, đây là chị dâu cùng với cháu trai ạ?"
Dì Hồ gật đầu.
Bà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Thư, cười nói: "Đúng vậy, đây là con dâu cả của dì, cháu cứ gọi là chị dâu hoặc là chị Tú Hồng là được, đây là Thạch Đầu, cháu trai nhỏ của dì, năm nay được tám tuổi rồi, nó còn có một anh trai tên Trụ Tử đã mười tuổi rồi, bây giờ đang đi làm cùng ba nói trong đội."
Lâm Thư lấy ra một cục kẹo sữa từ trong chiếc túi mà cô luôn mang theo mình, nhét vào trong tay Thạch Đầu, nói: "Dì, mọi người đặc biệt đến đây để đón cháu sao? Trời lạnh như vậy, phải để cháu đến thăm mọi người mới đúng."
Dì Hồ xua tay, cười nói: "Không có gì, bọn dì đến xem một chút, lát nữa đến dọn dẹp giúp chỗ ở cho đoàn thanh niên trí thức, xem còn thiếu cái gì sẽ về nhà lấy cho các cháu mượn."
Hai bên nói chuyện với nhau.
Lúc đầu dì Hồ cảm thấy hơi lo lắng, dù sao bà cũng mới chỉ gặp Lâm Thư hai lần lúc cô vẫn còn bé tí, cũng không biết tính cách cô bây giờ như thế nào, sợ cô đỏng đảnh kiêu kỳ, nhà mình sẽ làm cho cô cảm thấy khó chịu.
May mắn là sau khi nói chuyện vài câu, bà phát hiện ra tuy cô bé này trông hơi mảnh mai yếu đuối, nhưng lại rất ngoan ngoãn và thân thiện, hoàn toàn không có ý tỏ ra coi thường nông dân bọn họ, chỉ cần thế thôi là đủ rồi.
Dì Hồ hết sức vui mừng.
Nói được mấy câu, Lương Thụ Hòe lại xen vào: "Được rồi chị dâu, chờ làm thủ tục cho thanh niên trí thức trước đã, lát nữa mọi người có thể từ từ nói chuyện sau."
Dì Hồ cười nói: "Được, vậy mọi người làm việc trước đi."
Thực ra thì cũng không có thủ tục gì đặc biệt, hộ khẩu được đăng ký ở bên công xã, ở đây chỉ có điểm danh, sau đó mỗi người được nhận một bộ chăn đệm cùng với một số đồ dùng hàng ngày rồi được dẫn đến ký túc xá dành cho thanh niên trí thức.
Sau khi đến đại đội, mỗi thanh niên trí thức sẽ được phát cho một cái chăn mỏng, một cái gối rơm mỏng, một cái chậu rửa mặt, một cái bình giữ nhiệt và một cái cốc tráng men.
Trong lúc đồ đạc ở đây đang được kiểm kê lại, chủ nhiệm ủy hội phụ nữ Cao Lan Trân thuận miệng hỏi: "Bí thư, vừa nãy anh nói cái gì mà chị Hồ ra đón con dâu Thế?"
Mọi người ở đó đều giật mình vì sốc.
Ông ấy vừa nói cái gì đây?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lượng Thụ Hòe, sau đó quay sang nhìn dì Hồ và Chu Tú Hồng, rồi lại chuyển hướng nhìn về nhóm thanh niên trí thức.
Nhóm thanh niên trí thức thì nhìn về phía dì Hồ và Chu Tú Hồng.
Lâm Thư: ...
Đầu óc Lâm Thư như nổ tung, mặt nóng bừng như muốn bốc khói, cô cảm thấy mình như sắp nổ tung tại chỗ.
Trời đất quỷ thần ơi, vị bí thư chi bộ này đúng là nhiều chuyện quá đi mất.
Thật sự không chừa lại cho người ta lấy một con đường sống nào luôn.
Trong bầu không khí vi diệu này, dì Hồ lên tiếng đầu tiên.
Bà hỏi Lương Thụ Hòe: "Bí thư này, anh đang nói gì vậy?"
Con dâu gì cơ?
Lâm Thư hít một hơi thật sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này là do cô nói ra, giờ cô phải kiên trì đến cùng.
Cô cười gượng, ngập ngừng gọi: "Dì Hồ?"
Dì Hồ nghe thấy có người gọi mình, tạm thời gác lại những lời bí thư Lương vừa nói sang một bên.
Bà nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đang nói chuyện được trùm kín bằng một cái khăn quàng to đùng, gương mặt nhỏ bé hồng hào đã đỏ bừng.
Bà lập tức hiểu ra chắc là Lương Thụ Hòe đã hiểu lầm cái gì rồi, ôi trời, chuyện này bình thường mọi người nói đùa cho vui mồm thì được, chứ sao lại mang ra nói bậy nói bạ trước mặt con gái nhà người ta được chứ, thật là!
Bà vội nói: "Ơi, dì đây, cháu là bé Thư đúng không?"
Lâm Thư gật đầu: "Dì ơi, dì cứ gọi cháu là Thư Thư đi ạ, cháu nghe mẹ nói, lúc còn bé đã từng gặp dì, nhưng mà lúc ấy cháu còn bé quá nên không nhớ rõ lắm."
"Đúng rồi đấy."
Dì Hồ nghe Lâm Thư nói vậy thì vui vẻ cười nói: "Ôi, cháu đã lớn như vậy rồi, nhưng dì vẫn có thể nhận ra cháu, cháu vẫn y như lúc bé ấy"
Thực ra lúc mới có hai ba tuổi với lúc trưởng thành không giống nhau chút nào, nhưng Lâm Thư lại quá xinh đẹp, khi còn bé trông cứ như thiên thần ấy, lớn lên lại trông như tiên nữ vậy, khuôn mặt nho nhỏ, da dẻ trắng trẻo mềm mại trông như gió thổi qua cũng có thể làm đau cô, chẳng phải vẫn khá giống hay sao?
Lâm Thư tiến lên phía trước, nắm lấy tay dì Hồ.
Cảm giác áp truyền đến, còn có tình yêu thương sâu sắc và niềm vui chân thành sâu sắc.
Tâm trạng vốn đang bồn chồn không yên của Lâm Thư lập tức ổn định lại.
Cô nhìn sang người phụ nữ đang đứng bên cạnh dì Hồ cùng với đứa bé mới tầm năm sáu tuổi, nói: "Dì ơi, đây là chị dâu cùng với cháu trai ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dì Hồ gật đầu.
Bà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Thư, cười nói: "Đúng vậy, đây là con dâu cả của dì, cháu cứ gọi là chị dâu hoặc là chị Tú Hồng là được, đây là Thạch Đầu, cháu trai nhỏ của dì, năm nay được tám tuổi rồi, nó còn có một anh trai tên Trụ Tử đã mười tuổi rồi, bây giờ đang đi làm cùng ba nói trong đội."
Lâm Thư lấy ra một cục kẹo sữa từ trong chiếc túi mà cô luôn mang theo mình, nhét vào trong tay Thạch Đầu, nói: "Dì, mọi người đặc biệt đến đây để đón cháu sao? Trời lạnh như vậy, phải để cháu đến thăm mọi người mới đúng."
Dì Hồ xua tay, cười nói: "Không có gì, bọn dì đến xem một chút, lát nữa đến dọn dẹp giúp chỗ ở cho đoàn thanh niên trí thức, xem còn thiếu cái gì sẽ về nhà lấy cho các cháu mượn."
Hai bên nói chuyện với nhau.
Lúc đầu dì Hồ cảm thấy hơi lo lắng, dù sao bà cũng mới chỉ gặp Lâm Thư hai lần lúc cô vẫn còn bé tí, cũng không biết tính cách cô bây giờ như thế nào, sợ cô đỏng đảnh kiêu kỳ, nhà mình sẽ làm cho cô cảm thấy khó chịu.
May mắn là sau khi nói chuyện vài câu, bà phát hiện ra tuy cô bé này trông hơi mảnh mai yếu đuối, nhưng lại rất ngoan ngoãn và thân thiện, hoàn toàn không có ý tỏ ra coi thường nông dân bọn họ, chỉ cần thế thôi là đủ rồi.
Dì Hồ hết sức vui mừng.
Nói được mấy câu, Lương Thụ Hòe lại xen vào: "Được rồi chị dâu, chờ làm thủ tục cho thanh niên trí thức trước đã, lát nữa mọi người có thể từ từ nói chuyện sau."
Dì Hồ cười nói: "Được, vậy mọi người làm việc trước đi."
Thực ra thì cũng không có thủ tục gì đặc biệt, hộ khẩu được đăng ký ở bên công xã, ở đây chỉ có điểm danh, sau đó mỗi người được nhận một bộ chăn đệm cùng với một số đồ dùng hàng ngày rồi được dẫn đến ký túc xá dành cho thanh niên trí thức.
Sau khi đến đại đội, mỗi thanh niên trí thức sẽ được phát cho một cái chăn mỏng, một cái gối rơm mỏng, một cái chậu rửa mặt, một cái bình giữ nhiệt và một cái cốc tráng men.
Trong lúc đồ đạc ở đây đang được kiểm kê lại, chủ nhiệm ủy hội phụ nữ Cao Lan Trân thuận miệng hỏi: "Bí thư, vừa nãy anh nói cái gì mà chị Hồ ra đón con dâu Thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro