Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 17
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Ký túc xá của thanh niên trí thức nằm ở đầu thôn phía Tây, phía trước và đằng sau có hai khoảng đất nhỏ mà trước đây lão địa chủ trong thôn để cho đám người làm trong nhà ở, mỗi bên lại có ba gian nhà lợp mái tranh xây bằng gạch nung.
Ở sân phía trước là ký túc xá của nữ, sân phía sau là ký túc xá của nam.
Tính thêm nhóm thanh niên trí thức mới tới hôm nay, tổng cộng có hai mươi hai người, trong đó có mười người là nữ.
Cũng không đông lắm, một gian phòng có thể sắp xếp được bốn người ở chung, hai căn phòng nữ đầu tiên đã hết chỗ, nên Lâm Thư và Từ Quyên bèn chiếm một gian mới.
Ô cửa sổ của gian phòng này hơi nhỏ nên trông rất tối.
Tuy đã được quét dọn sơ qua, nhưng vì đã lâu không có người ở, nên vẫn có mùi ẩm mốc cùng với một lớp bụi bẩn bám đầy.
Gian phòng trống không không có đồ đạc gì, chỉ có bốn cái giường đất, hai cái bên trong được trải đầy rơm khô, hai cái bên ngoài thì một cái trống không, một cái có một cái bàn sẫm màu ở trên.
Lúc này người chị họ đã chuyển xuống từ năm ngoái của Từ Quyên là Từ Phương cũng đến đây.
Cô ấy nói với Lâm Thư và Từ Quyên: "Biết hôm nay mấy đứa tới đây, nên hôm trước chị với chị Tú Hồng đã dọn dẹp sơ sơ cho mấy đứa rồi đấy, hai cái giường bên trong đã được đốt sẵn, cũng được trải rơm rồi, hai đứa cứ ngủ trong đó là được, có gì hai đứa tự dọn dẹp sắp xếp lại một chút nhé."
Lâm Thư cảm ơn Từ Phương, dì Hồ và Chu Tú Hồng, sau đó lấy từ trong hành lý ra một hộp bánh cùng với một ít kẹo, gọi dì Hồ và Chu Tú Hồng đến bên cái bàn gần lò sưởi ngồi, nói: "Dì, chị Tú Hồng, hai người cứ ngồi ở đây đợi cháu một lát, cháu đi dọn dẹp lại chỗ này một chút, lát nữa sẽ ra nói chuyện với mọi người nhé."
Cô bé này thật là chu đáo.
Dì Hồ đẩy Thạch Đầu qua, bảo cậu bé ăn kẹo, còn mình thì cười nói: "Không cần đâu cháu ạ, để dì với chị dọn dẹp giúp cháu."
Nói rồi bà nhìn xuống đồ dùng hàng ngày mà đại đội phát cho Lâm Thư.
Chỉ có một cái chăn mỏng và một cái gối rơm, chẳng có ga trải giường hay vỏ chăn vỏ gối gì cả.
Bà hỏi Lâm Thư: "Đến ga trải giường cũng không có, hay là dì bảo chị Tú Hồng về nhà lấy cho cháu một cái nhé? Chỉ là một cái ga bằng vải bố nhà mình tự làm thôi, cháu đừng chê nhé."
Lâm Thư vội xua tay, nói: "Sao cháu lại có thể chê được chứ? Có điều dì không cần phải lo đâu ạ, mấy thứ này cháu có mang theo cả rồi."
Đồ đạc trong nhà cô đã được mẹ cô thu dọn từ lâu rồi, lần này đi, những vật dụng cần thiết đều được bà thu dọn lại cho cô mang theo, những thứ khác như quần áo chăn mền và một số đồ dùng lặt vặt khác đều được đóng gói lại gửi ở nhà họ Tống, đợi bao giờ cô đến nơi, gửi thư báo bình an thì họ sẽ chia nhỏ ra gửi đến cho cô.
Cô nói xong thì nhanh chóng mở túi hành lý lớn ra, lấy một cái ga trải giường màu trắng, rồi lại lấy một cái giẻ lau cũ ra, cười nói: "Dì à, mọi người cứ ngồi chơi đi ạ, phòng đã được các chị dọn dẹp rồi nên cũng chẳng cần làm thêm gì nhiều, cháu đi trải ga giường cái đã, không lâu đâu ạ, mọi người đợi cháu một lát, làm xong rồi cháu sẽ ra nói chuyện cùng với mọi người."
Chu Tú Hồng cầm lấy cái ga giường từ trong tay Lâm Thư, cười nói: "Để chị trải giường giúp cho, em cứ sắp xếp đồ đạc đi."
Dì Hồ đưa tay sờ sờ chăn rồi nói: "Thư Thư à, cái chăn này hơi mỏng, hay là đêm nay cháu cứ sang ở tạm nhà dì một hôm đi, phòng của Tiến Tích vẫn để không, bao năm nay cũng chẳng có ai dùng đến, cháu cứ vào ở tạm phòng của nó cũng được."
Trước kia ông Lương là bí thư của đại đội, trong nhà lại có đến hai thằng con trai, cũng không có gánh nặng gì mấy, sau đó Lương Tiến Tích lại đi lính, khi vào trường quân đội cũng được trợ cấp, thỉnh thoảng lại gửi tiền và một số đồ dùng về nhà, cho nên nhà họ Lương có thể xem là một trong những gia đình khấm khá nhất trong thôn, tuy nhà vẫn là xây bằng gạch thô, nhưng lại rất rộng lớn.
Lâm Thư nghe xong thì lại thấy đau hết cả đầu.
Cô cảm thấy tốc độ của mình nhanh thật đấy.
Hôm nay vừa mới xuống thôn, bùm một cái đã có người yêu, tiếp đến đã dọn vào trong phòng người ta luôn rồi... Nhưng đến mặt mũi người ta tròn méo ra sao cô còn chưa biết nữa.
Ở sân phía trước là ký túc xá của nữ, sân phía sau là ký túc xá của nam.
Tính thêm nhóm thanh niên trí thức mới tới hôm nay, tổng cộng có hai mươi hai người, trong đó có mười người là nữ.
Cũng không đông lắm, một gian phòng có thể sắp xếp được bốn người ở chung, hai căn phòng nữ đầu tiên đã hết chỗ, nên Lâm Thư và Từ Quyên bèn chiếm một gian mới.
Ô cửa sổ của gian phòng này hơi nhỏ nên trông rất tối.
Tuy đã được quét dọn sơ qua, nhưng vì đã lâu không có người ở, nên vẫn có mùi ẩm mốc cùng với một lớp bụi bẩn bám đầy.
Gian phòng trống không không có đồ đạc gì, chỉ có bốn cái giường đất, hai cái bên trong được trải đầy rơm khô, hai cái bên ngoài thì một cái trống không, một cái có một cái bàn sẫm màu ở trên.
Lúc này người chị họ đã chuyển xuống từ năm ngoái của Từ Quyên là Từ Phương cũng đến đây.
Cô ấy nói với Lâm Thư và Từ Quyên: "Biết hôm nay mấy đứa tới đây, nên hôm trước chị với chị Tú Hồng đã dọn dẹp sơ sơ cho mấy đứa rồi đấy, hai cái giường bên trong đã được đốt sẵn, cũng được trải rơm rồi, hai đứa cứ ngủ trong đó là được, có gì hai đứa tự dọn dẹp sắp xếp lại một chút nhé."
Lâm Thư cảm ơn Từ Phương, dì Hồ và Chu Tú Hồng, sau đó lấy từ trong hành lý ra một hộp bánh cùng với một ít kẹo, gọi dì Hồ và Chu Tú Hồng đến bên cái bàn gần lò sưởi ngồi, nói: "Dì, chị Tú Hồng, hai người cứ ngồi ở đây đợi cháu một lát, cháu đi dọn dẹp lại chỗ này một chút, lát nữa sẽ ra nói chuyện với mọi người nhé."
Cô bé này thật là chu đáo.
Dì Hồ đẩy Thạch Đầu qua, bảo cậu bé ăn kẹo, còn mình thì cười nói: "Không cần đâu cháu ạ, để dì với chị dọn dẹp giúp cháu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi bà nhìn xuống đồ dùng hàng ngày mà đại đội phát cho Lâm Thư.
Chỉ có một cái chăn mỏng và một cái gối rơm, chẳng có ga trải giường hay vỏ chăn vỏ gối gì cả.
Bà hỏi Lâm Thư: "Đến ga trải giường cũng không có, hay là dì bảo chị Tú Hồng về nhà lấy cho cháu một cái nhé? Chỉ là một cái ga bằng vải bố nhà mình tự làm thôi, cháu đừng chê nhé."
Lâm Thư vội xua tay, nói: "Sao cháu lại có thể chê được chứ? Có điều dì không cần phải lo đâu ạ, mấy thứ này cháu có mang theo cả rồi."
Đồ đạc trong nhà cô đã được mẹ cô thu dọn từ lâu rồi, lần này đi, những vật dụng cần thiết đều được bà thu dọn lại cho cô mang theo, những thứ khác như quần áo chăn mền và một số đồ dùng lặt vặt khác đều được đóng gói lại gửi ở nhà họ Tống, đợi bao giờ cô đến nơi, gửi thư báo bình an thì họ sẽ chia nhỏ ra gửi đến cho cô.
Cô nói xong thì nhanh chóng mở túi hành lý lớn ra, lấy một cái ga trải giường màu trắng, rồi lại lấy một cái giẻ lau cũ ra, cười nói: "Dì à, mọi người cứ ngồi chơi đi ạ, phòng đã được các chị dọn dẹp rồi nên cũng chẳng cần làm thêm gì nhiều, cháu đi trải ga giường cái đã, không lâu đâu ạ, mọi người đợi cháu một lát, làm xong rồi cháu sẽ ra nói chuyện cùng với mọi người."
Chu Tú Hồng cầm lấy cái ga giường từ trong tay Lâm Thư, cười nói: "Để chị trải giường giúp cho, em cứ sắp xếp đồ đạc đi."
Dì Hồ đưa tay sờ sờ chăn rồi nói: "Thư Thư à, cái chăn này hơi mỏng, hay là đêm nay cháu cứ sang ở tạm nhà dì một hôm đi, phòng của Tiến Tích vẫn để không, bao năm nay cũng chẳng có ai dùng đến, cháu cứ vào ở tạm phòng của nó cũng được."
Trước kia ông Lương là bí thư của đại đội, trong nhà lại có đến hai thằng con trai, cũng không có gánh nặng gì mấy, sau đó Lương Tiến Tích lại đi lính, khi vào trường quân đội cũng được trợ cấp, thỉnh thoảng lại gửi tiền và một số đồ dùng về nhà, cho nên nhà họ Lương có thể xem là một trong những gia đình khấm khá nhất trong thôn, tuy nhà vẫn là xây bằng gạch thô, nhưng lại rất rộng lớn.
Lâm Thư nghe xong thì lại thấy đau hết cả đầu.
Cô cảm thấy tốc độ của mình nhanh thật đấy.
Hôm nay vừa mới xuống thôn, bùm một cái đã có người yêu, tiếp đến đã dọn vào trong phòng người ta luôn rồi... Nhưng đến mặt mũi người ta tròn méo ra sao cô còn chưa biết nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro