Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 26
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
"Làm cái gì á?"
Dì Hồ đứng dậy: "Bà nói vớ vẩn cái gì đấy?"
Dì Hồ cũng không phải loại người chỉ vì mấy câu châm ngòi chia rẽ của người ngoài mà nghi ngờ người thân trong nhà.
Sống từng ấy năm rồi, bà cũng đã gặp qua nhiều người chỉ biết khua môi múa mép, nói xấu sau lưng người khác.
Bà có thể nuôi dạy con cái nên người, còn quản lý gia đình vào khuôn phép nên cũng không phải người không biết phân biệt phải trái.
Cái gì mà Thư Thư đã có người yêu trên thành phố rồi, xuống nông thôn rồi lại có ý đồ xấu với Tiến Tích nhà bà?
Thư Thư mới xuống nông thôn được mấy ngày, làm sao mà mấy người này biết được cô có người yêu trên thành phố, lại còn truyền ra khắp thôn, bây giờ mới đến tai bà?
Rõ ràng là đã có người cố tình lan truyền tin đồn thất thiệt này!
Bà lạnh lùng nhìn bà cô họ Chu, nói: "Bà nói xấu con dâu tôi trước mặt tôi như thế, bà lại còn hỏi tôi đang làm gì à?"
Bà cô kia không nghĩ tới dì Hồ sẽ phản ứng như vậy, bà ta bị dọa đến nhảy ngược, cả người dính nước ướt nhẹp, vốn đang nổi giận đùng đùng, nghe thấy dì Hồ nói vậy, lại nhìn sắc mắt mặt dì Hồ, đành nén cơn tức giận của mình xuống, ngượng ngùng nói: "Chị à, chị đang nói gì vậy? Các cụ bảo rồi, không có lửa làm sao có khói, đang yên đang lành chả lẽ người ta lại tự bịa ra à?"
"Bà nghe ai nói?"
Lúc này đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến.
Lâm Thư và Từ Quyên bước vào.
Lâm Thư nghiêm mặt, chẳng nói chẳng rằng.
Cô có vẻ ngoài thanh tú, bình thường cũng rất ngoan ngoãn hiền lành, thường treo một nụ cười nhàn nhạt trên môi, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc, không hề tỏ ra lười biếng, khiến cho ai cũng nghĩ cô là người ngoan ngoãn, dễ nói chuyện.
Nhưng lúc này mặt cô tối sầm lại, cằm hơi hất lên, trông không giận mà uy.
Bà cô họ Chu như thể nhìn thấy ma, trong lòng cũng thấy chột dạ, càng thêm ngượng ngùng.
Nhưng lại bị một cô gái mới đến bắt gặp, bà ta thẹn quá hóa giận nói: "Nghe ai nói ư? Tôi về thôn Chu chơi rồi nghe người nhà mẹ tôi bảo thế, nếu không sao bí thư đại đội Thạch Than không sắp xếp cho con mình mà lại để cô ta làm giáo viên của đại đội Thạch Than chứ?"
Lâm Thư nghe bà cô họ Chu nói như vậy thì nhếch miệng cười giễu cợt.
Cô bình tĩnh đáp: "Vừa rồi thím Chu nói tôi về nông thôn tiếp cận anh Lương là có mục đích, hoặc là bị người yêu trên thành phố đá, hoặc là muốn tìm chỗ dựa vững chắc ở đây nên đá người yêu trên thành phố."
"Vậy tôi xin hỏi thím Chu, nếu tôi chỉ muốn tìm một chỗ dựa có thể cho tôi một cuộc sống khá khẩm hơn, chẳng phải đi làm giáo viên cho đại đội Thạch Than sẽ thoải mái hơn sao? Còn nếu tôi đã có người yêu trên thành phố, đợi hai năm làm giáo viên về rồi gả cho anh ta về thành phố chẳng phải hơn à? Làm gì mà phải lặn lội đến đại đội Thanh Hà này?"
Mọi người: … Ừ nhỉ!
Một bác gái ngồi cạnh nói với bà cô họ Chu: "Đúng đấy, con gái nhà người ta đến đại đội ta, đang yên đang lành, sao chị có thể vô lương tâm tung tin đồn ác ý như thế? Này, vừa rồi chị còn nói cái ông bí thư của đại đội Thạch Than ấy ép một cô thanh niên trí thức cưới con trai mình rồi cho người ta làm giáo viên, sao một người như vậy có thể tốt bụng mời đồng chí Lâm về làm giáo viên mà không có mục đích gì được? Hóa ra là có người đằng sau giở trò, ai mà biết được mục đích thật sự của bọn họ là gì!"
"Đúng rồi, tôi nghe nói thằng con út của cái ông bí thư đại đội Thạch Than sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi, chắc ông ta lại định giở mánh cũ chứ gì? Hứ, đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, thằng con nhà ông ta làm sao mà so được với Tiến Tích, e là còn chẳng chịu nổi một đấm của Tiến Tích ấy chứ..."
Mọi người mỗi người lại góp một câu, mặt bà cô họ Chu lúc đỏ lúc trắng, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Tôi có nói xấu câu nào đâu, tôi chỉ là thuận miệng nói chuyện với chị Hồ một chút, nhắc nhở chị ấy đề phòng người không biết rõ gốc gác ở đâu, người trên thành phố xuống, ai mà biết được…"
"Thím chưa nói xấu câu nào sao?"
Lâm Thư cắt ngang lời bà ta nói: "Nếu không phải dì Hồ tin tưởng tôi, tôi bị thím nói như vậy có nhảy xuống sông tự tử cũng không hết tội à?"
"Bây giờ tôi nói cho thím biết, tôi không có người yêu trên thành phố. Tôi cũng không biết bên đại đội Thạch Than có chuyện gì, tung tin đồn như thế nào, nhưng tôi đã từ chối lời mời của đại đội Thạch Than rồi, tôi cũng không có quan hệ gì với bên đó cả."
Dì Hồ đứng dậy: "Bà nói vớ vẩn cái gì đấy?"
Dì Hồ cũng không phải loại người chỉ vì mấy câu châm ngòi chia rẽ của người ngoài mà nghi ngờ người thân trong nhà.
Sống từng ấy năm rồi, bà cũng đã gặp qua nhiều người chỉ biết khua môi múa mép, nói xấu sau lưng người khác.
Bà có thể nuôi dạy con cái nên người, còn quản lý gia đình vào khuôn phép nên cũng không phải người không biết phân biệt phải trái.
Cái gì mà Thư Thư đã có người yêu trên thành phố rồi, xuống nông thôn rồi lại có ý đồ xấu với Tiến Tích nhà bà?
Thư Thư mới xuống nông thôn được mấy ngày, làm sao mà mấy người này biết được cô có người yêu trên thành phố, lại còn truyền ra khắp thôn, bây giờ mới đến tai bà?
Rõ ràng là đã có người cố tình lan truyền tin đồn thất thiệt này!
Bà lạnh lùng nhìn bà cô họ Chu, nói: "Bà nói xấu con dâu tôi trước mặt tôi như thế, bà lại còn hỏi tôi đang làm gì à?"
Bà cô kia không nghĩ tới dì Hồ sẽ phản ứng như vậy, bà ta bị dọa đến nhảy ngược, cả người dính nước ướt nhẹp, vốn đang nổi giận đùng đùng, nghe thấy dì Hồ nói vậy, lại nhìn sắc mắt mặt dì Hồ, đành nén cơn tức giận của mình xuống, ngượng ngùng nói: "Chị à, chị đang nói gì vậy? Các cụ bảo rồi, không có lửa làm sao có khói, đang yên đang lành chả lẽ người ta lại tự bịa ra à?"
"Bà nghe ai nói?"
Lúc này đột nhiên có tiếng động từ ngoài cửa truyền đến.
Lâm Thư và Từ Quyên bước vào.
Lâm Thư nghiêm mặt, chẳng nói chẳng rằng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô có vẻ ngoài thanh tú, bình thường cũng rất ngoan ngoãn hiền lành, thường treo một nụ cười nhàn nhạt trên môi, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc, không hề tỏ ra lười biếng, khiến cho ai cũng nghĩ cô là người ngoan ngoãn, dễ nói chuyện.
Nhưng lúc này mặt cô tối sầm lại, cằm hơi hất lên, trông không giận mà uy.
Bà cô họ Chu như thể nhìn thấy ma, trong lòng cũng thấy chột dạ, càng thêm ngượng ngùng.
Nhưng lại bị một cô gái mới đến bắt gặp, bà ta thẹn quá hóa giận nói: "Nghe ai nói ư? Tôi về thôn Chu chơi rồi nghe người nhà mẹ tôi bảo thế, nếu không sao bí thư đại đội Thạch Than không sắp xếp cho con mình mà lại để cô ta làm giáo viên của đại đội Thạch Than chứ?"
Lâm Thư nghe bà cô họ Chu nói như vậy thì nhếch miệng cười giễu cợt.
Cô bình tĩnh đáp: "Vừa rồi thím Chu nói tôi về nông thôn tiếp cận anh Lương là có mục đích, hoặc là bị người yêu trên thành phố đá, hoặc là muốn tìm chỗ dựa vững chắc ở đây nên đá người yêu trên thành phố."
"Vậy tôi xin hỏi thím Chu, nếu tôi chỉ muốn tìm một chỗ dựa có thể cho tôi một cuộc sống khá khẩm hơn, chẳng phải đi làm giáo viên cho đại đội Thạch Than sẽ thoải mái hơn sao? Còn nếu tôi đã có người yêu trên thành phố, đợi hai năm làm giáo viên về rồi gả cho anh ta về thành phố chẳng phải hơn à? Làm gì mà phải lặn lội đến đại đội Thanh Hà này?"
Mọi người: … Ừ nhỉ!
Một bác gái ngồi cạnh nói với bà cô họ Chu: "Đúng đấy, con gái nhà người ta đến đại đội ta, đang yên đang lành, sao chị có thể vô lương tâm tung tin đồn ác ý như thế? Này, vừa rồi chị còn nói cái ông bí thư của đại đội Thạch Than ấy ép một cô thanh niên trí thức cưới con trai mình rồi cho người ta làm giáo viên, sao một người như vậy có thể tốt bụng mời đồng chí Lâm về làm giáo viên mà không có mục đích gì được? Hóa ra là có người đằng sau giở trò, ai mà biết được mục đích thật sự của bọn họ là gì!"
"Đúng rồi, tôi nghe nói thằng con út của cái ông bí thư đại đội Thạch Than sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi, chắc ông ta lại định giở mánh cũ chứ gì? Hứ, đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, thằng con nhà ông ta làm sao mà so được với Tiến Tích, e là còn chẳng chịu nổi một đấm của Tiến Tích ấy chứ..."
Mọi người mỗi người lại góp một câu, mặt bà cô họ Chu lúc đỏ lúc trắng, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Tôi có nói xấu câu nào đâu, tôi chỉ là thuận miệng nói chuyện với chị Hồ một chút, nhắc nhở chị ấy đề phòng người không biết rõ gốc gác ở đâu, người trên thành phố xuống, ai mà biết được…"
"Thím chưa nói xấu câu nào sao?"
Lâm Thư cắt ngang lời bà ta nói: "Nếu không phải dì Hồ tin tưởng tôi, tôi bị thím nói như vậy có nhảy xuống sông tự tử cũng không hết tội à?"
"Bây giờ tôi nói cho thím biết, tôi không có người yêu trên thành phố. Tôi cũng không biết bên đại đội Thạch Than có chuyện gì, tung tin đồn như thế nào, nhưng tôi đã từ chối lời mời của đại đội Thạch Than rồi, tôi cũng không có quan hệ gì với bên đó cả."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro