Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 45
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Lâm Thư đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn anh vừa ngơ ngác vừa nghi hoặc.
Đây, đây là nói mát cô đấy à?
Chắc chắn nó không giống với suy nghĩ của cô lúc đầu.
Hẳn là vì bây giờ, anh bị dì Hồ ép đưa cô về, thậm chí dì còn bắt mai anh phải đưa cô lên huyện, nên anh mới tức giận.
Lâm Thư sợ hãi muốn giải thích.
Cô vừa muốn giải thích, vừa muốn xin lỗi anh.
Nhưng vẻ mặt của anh lại rất bình thường như thể sao cũng được, trông cũng chẳng giống như đang tức giận, nhưng kể cả như thế, quanh người anh vẫn tỏa ra áp lực khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Thực ra Lâm Thư là một người rất bình tĩnh, biết giả vờ.
Khi ở cùng những người khác, cô luôn để ý quan sát đến cảm xúc của người kia.
Nhưng đến lúc ở cùng Lương Tiến Tích, cô lại luôn là người bị động.
Không làm được gì, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cái nào cô cũng bị động.
…Mà cô lại không thể tiến đến nắm tay anh, tiếp xúc da thịt…
Cô đứng đó, mím chặt môi, cuối cùng nói một câu: "Xin lỗi anh.”
Lương Tiến Tích thấy biểu cảm cô thay đổi liên tục.
Anh chưa từng thấy người nào rõ ràng chỉ thể hiện ra một vẻ mặt, nhưng đôi mắt lại thể hiện được nhiều sắc thái đến như thế.
Trong lòng anh thầm vui vẻ, chỉ mới nói có một câu như thế đã không chịu nổi rồi, thế mà sao có thể tự nhiên bảo người ta là người yêu mình được?
Anh mỉm cười.
Nghĩ thấy dù sao cũng là họ hàng thân thích, cuối cùng anh cũng kiên nhẫn nói lại: "Chẳng phải bây giờ chúng ta đang giả vờ hay sao? Vừa rồi em không để ý thấy ánh mắt của hai mẹ con thím hai nhìn chúng ta à? Trông dáng vẻ của em như thế chẳng giống người đón người yêu mình trở về tí nào… Mà giống như, hình như em cũng chẳng thích tôi.”
À, ra là vậy.
Không phải mỉa mai, không phải tức giận…
Nhưng mà, anh không thể nói chuyện một cách rõ ràng ra hay sao?
Bảo sao dì Hồ nói lúc anh còn bé lúc nào chú Lương với dì cũng muốn đánh anh…
Thôi dừng dừng.
Lâm Thư hít sâu một hơi.
Bây giờ là cô có lỗi với anh, là cô có lỗi với anh... Niệm chú ba lần, nếu muốn chịu đựng được tính khí thất thường của người đàn ông này, thì phải dùng một thái độ nghiêm túc và chân thành.
Ơ mà khoan, anh nói cái gì vậy… Thím hai Lương không thích mình á?
Thím hai Lương chắc chắn không thích mình rồi, bởi vì thím ấy muốn cháu mình cưới Cao Hiểu Liên mà.
Lại nghĩ đến chuyện này, nếu không phải vì cô, không chừng anh và Cao Hiểu Liên có thể thành đôi rồi, nhưng mà cuối cùng bởi vì cô, mà hai nhà còn cãi nhau, nghe nói còn khiến cho hai đội sản xuất của thôn Cao gia và thôn Lương gia xảy ra xích mích.
Với cả dì Hồ cũng rất mong anh lấy vợ.
Kết quả là lại bị cô phá hỏng hết.
Những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.
Lâm Thư cảm thấy anh cũng có quyền biết những điều này.
Cho nên cô nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Bà ấy không thích tôi là chuyện bình thường. Bởi vì vốn dĩ thím ấy bảo với dì Hồ, lần này anh về nhà, sẽ sắp xếp cho anh và Cao Hiểu Liên, một cô giáo tiểu học công xã ở thôn bên kia xem mắt với nhau, nhưng mà tôi lại đột nhiên xuất hiện, nói tôi là người yêu của anh, nên phá hỏng chuyện này… Làm cho dì Hồ với nhà họ Cao cãi nhau, còn khiến cho chị Đông Hà bị nhà họ Cao trách mắng.”
Lương Tiến Tích cau mày.
Cái quái gì vậy.
Cao Hiểu Liên, một cô giáo của đại đội, đương nhiên Lương Tiến Tích có biết đến Cao Hiểu Liên.
Anh trai cô ấy là Cao Hiểu Mộc còn từng học cùng lớp với anh.
Anh nói: "Cho dù không có em thì tôi cũng không đi xem mắt với cô ấy đâu, chỉ có vậy mà cũng muốn gây thù chuốc oán thì cứ kệ họ đi.”
Lâm Thư:...
Cô nhìn anh.
Làm sao mà nói cho anh chuyện gây thù chuốc oán là do chuyện bịa đặt kia nên dì Hồ mới chạy tới nhà họ Cao mắng cho Điền Thu Hồng một trận đây?
“Đi thôi.”
Anh nói rồi quay người đi theo hướng cô chỉ.
Lâm Thư nhìn anh đi được hai ba bước lại dừng lại một chút, đi một chút rồi lại đứng lại một chút, rõ ràng là đang chờ cô, nên cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.
Hai người giẫm lên những vũng tuyết đọng trên đường, phát ra những tiếng "răng rắc" "răng rắc".
"Bây giờ học xong rồi đa số đều phải đi làm ruộng, trường tiểu học của đại đội còn thiếu giáo viên, cả đống người tranh còn không được. Tại sao có được cơ hội như thế, mà lại không đến đại hội Thạch Than mà nhất định phải đến đây?"
Đột nhiên anh lại hỏi cô: "Nói là sợ bọn họ lừa gạt, bây giờ đã biết là lừa cái gì rồi chứ?"
Đây, đây là nói mát cô đấy à?
Chắc chắn nó không giống với suy nghĩ của cô lúc đầu.
Hẳn là vì bây giờ, anh bị dì Hồ ép đưa cô về, thậm chí dì còn bắt mai anh phải đưa cô lên huyện, nên anh mới tức giận.
Lâm Thư sợ hãi muốn giải thích.
Cô vừa muốn giải thích, vừa muốn xin lỗi anh.
Nhưng vẻ mặt của anh lại rất bình thường như thể sao cũng được, trông cũng chẳng giống như đang tức giận, nhưng kể cả như thế, quanh người anh vẫn tỏa ra áp lực khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Thực ra Lâm Thư là một người rất bình tĩnh, biết giả vờ.
Khi ở cùng những người khác, cô luôn để ý quan sát đến cảm xúc của người kia.
Nhưng đến lúc ở cùng Lương Tiến Tích, cô lại luôn là người bị động.
Không làm được gì, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cái nào cô cũng bị động.
…Mà cô lại không thể tiến đến nắm tay anh, tiếp xúc da thịt…
Cô đứng đó, mím chặt môi, cuối cùng nói một câu: "Xin lỗi anh.”
Lương Tiến Tích thấy biểu cảm cô thay đổi liên tục.
Anh chưa từng thấy người nào rõ ràng chỉ thể hiện ra một vẻ mặt, nhưng đôi mắt lại thể hiện được nhiều sắc thái đến như thế.
Trong lòng anh thầm vui vẻ, chỉ mới nói có một câu như thế đã không chịu nổi rồi, thế mà sao có thể tự nhiên bảo người ta là người yêu mình được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh mỉm cười.
Nghĩ thấy dù sao cũng là họ hàng thân thích, cuối cùng anh cũng kiên nhẫn nói lại: "Chẳng phải bây giờ chúng ta đang giả vờ hay sao? Vừa rồi em không để ý thấy ánh mắt của hai mẹ con thím hai nhìn chúng ta à? Trông dáng vẻ của em như thế chẳng giống người đón người yêu mình trở về tí nào… Mà giống như, hình như em cũng chẳng thích tôi.”
À, ra là vậy.
Không phải mỉa mai, không phải tức giận…
Nhưng mà, anh không thể nói chuyện một cách rõ ràng ra hay sao?
Bảo sao dì Hồ nói lúc anh còn bé lúc nào chú Lương với dì cũng muốn đánh anh…
Thôi dừng dừng.
Lâm Thư hít sâu một hơi.
Bây giờ là cô có lỗi với anh, là cô có lỗi với anh... Niệm chú ba lần, nếu muốn chịu đựng được tính khí thất thường của người đàn ông này, thì phải dùng một thái độ nghiêm túc và chân thành.
Ơ mà khoan, anh nói cái gì vậy… Thím hai Lương không thích mình á?
Thím hai Lương chắc chắn không thích mình rồi, bởi vì thím ấy muốn cháu mình cưới Cao Hiểu Liên mà.
Lại nghĩ đến chuyện này, nếu không phải vì cô, không chừng anh và Cao Hiểu Liên có thể thành đôi rồi, nhưng mà cuối cùng bởi vì cô, mà hai nhà còn cãi nhau, nghe nói còn khiến cho hai đội sản xuất của thôn Cao gia và thôn Lương gia xảy ra xích mích.
Với cả dì Hồ cũng rất mong anh lấy vợ.
Kết quả là lại bị cô phá hỏng hết.
Những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thư cảm thấy anh cũng có quyền biết những điều này.
Cho nên cô nghĩ ngợi một chút, rồi nói: "Bà ấy không thích tôi là chuyện bình thường. Bởi vì vốn dĩ thím ấy bảo với dì Hồ, lần này anh về nhà, sẽ sắp xếp cho anh và Cao Hiểu Liên, một cô giáo tiểu học công xã ở thôn bên kia xem mắt với nhau, nhưng mà tôi lại đột nhiên xuất hiện, nói tôi là người yêu của anh, nên phá hỏng chuyện này… Làm cho dì Hồ với nhà họ Cao cãi nhau, còn khiến cho chị Đông Hà bị nhà họ Cao trách mắng.”
Lương Tiến Tích cau mày.
Cái quái gì vậy.
Cao Hiểu Liên, một cô giáo của đại đội, đương nhiên Lương Tiến Tích có biết đến Cao Hiểu Liên.
Anh trai cô ấy là Cao Hiểu Mộc còn từng học cùng lớp với anh.
Anh nói: "Cho dù không có em thì tôi cũng không đi xem mắt với cô ấy đâu, chỉ có vậy mà cũng muốn gây thù chuốc oán thì cứ kệ họ đi.”
Lâm Thư:...
Cô nhìn anh.
Làm sao mà nói cho anh chuyện gây thù chuốc oán là do chuyện bịa đặt kia nên dì Hồ mới chạy tới nhà họ Cao mắng cho Điền Thu Hồng một trận đây?
“Đi thôi.”
Anh nói rồi quay người đi theo hướng cô chỉ.
Lâm Thư nhìn anh đi được hai ba bước lại dừng lại một chút, đi một chút rồi lại đứng lại một chút, rõ ràng là đang chờ cô, nên cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.
Hai người giẫm lên những vũng tuyết đọng trên đường, phát ra những tiếng "răng rắc" "răng rắc".
"Bây giờ học xong rồi đa số đều phải đi làm ruộng, trường tiểu học của đại đội còn thiếu giáo viên, cả đống người tranh còn không được. Tại sao có được cơ hội như thế, mà lại không đến đại hội Thạch Than mà nhất định phải đến đây?"
Đột nhiên anh lại hỏi cô: "Nói là sợ bọn họ lừa gạt, bây giờ đã biết là lừa cái gì rồi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro