Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 47
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Cô ta cũng đã nghe mấy ông bà già nói rất nhiều về khoảng thời gian này, nhiều nữ thanh niên trí thức vì muốn trở về thành phố mà cấu kết với các cán bộ thôn!
Lâm Thư đã được nuông chiều từ bé, ngay cả việc nhà cũng chưa phải làm bao giờ, làm sao mà chịu được cuộc sống khổ cực dưới nông thôn?
Cho nên lúc biết tin Lâm Thư xuống nông thôn cô ta chỉ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá để ý.
Nhưng lúc này cô ta nghe Chu Thành Chí nói Lâm Thư xuống nông thôn đã có người yêu là bộ đội, cô ta ngơ ngác.
Chuyện này là do nội dung cốt truyện vốn dĩ như thế, hay là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Mỹ Lan còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Chu Thành Chí nói: "Không phải cô muốn được đề cử đi học đại học sao? Cô giúp tôi xuống nông thôn xem, xem xem chuyện giữa Thư Thư với tên họ Lương kia rốt cuộc là sao, cô thông minh hơn nhiều bà nội cô, giúp tôi xem xem, làm thế nào mới có thể khiến cô ấy suy nghĩ lại, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về thành phố gả cho tôi, tôi sẽ giúp cô có một suất đi học đại học.”
Chu Thành Chí nói xong thì đặt mấy tờ vé lên bàn, tiền mặt và phiếu ăn, gã cảm thấy cô ta sẽ không từ chối nên quay người rời đi.
Lâm Mỹ Lan bối rối.
Đủ loại suy đoán quay cuồng khiến đầu cô ta đau như búa bổ.
Lâm Thư vừa xuống nông thôn cái đã có người yêu là một người bộ đội. Đây có phải một phần cốt truyện không hay có chuyện gì đó đã xảy ra?
Nếu có chuyện gì đó đã xảy ra, làm thế nào để xử lý nó đây?
Liệu Lâm Thư có thể kết hôn được với Chu Thành Chí hay không?
Cô ta vẫn được Chu Thành Chí giành suất đi học đại học cho chứ?
Lần đầu tiên Lâm Mỹ Lan cảm thấy hoảng sợ.
Không thể đi học đại học là một đòn giáng nặng nề đối với cô ta.
Thực ra cô ta không thể làm gì với cuộc sống hiện tại của mình. Càng sống ở đây, cô ta càng cảm thấy bất lực.
Hoàn cảnh của nhà họ Lâm không tốt.
Cả một nhà mấy chục mồm ăn chen chúc trong năm căn phòng gỗ nhỏ.
Cô ta ở cùng với vài người chị em họ trong một căn phòng nhỏ thậm chí không có lấy một khung cửa sổ.
Đó chưa phải là tất cả. Hiện tại cô ta đang làm việc trong một nhà máy dệt. Mỗi ngày cô ta đều phải dậy từ sáng sớm để đi làm đến khi tối mịt. Về đến nhà, cô ta còn phải phụ giúp giặt giũ quần áo và nấu cơm cho cả gia đình. Tiền công một tháng được ba mươi hai đồng, cô ta phải đưa cho bà cụ Lâm mười hai đồng, đưa cho mẹ cô ta tám đồng. Chỉ còn có mười hai đồng. Cô ta đến đòi lại, muốn giữ lại một ít nhưng lại bị bà nội mắng như tát nước vào mặt, mẹ cô ta thấy vậy thì động lòng thương giảm cho bốn đồng thành tám đồng.
Nhưng cũng có khác gì đâu? Tất cả những gì cô ta có chỉ là mười hai đồng bạc.
Mười hai đồng này phải trả cho mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày của cô ta bao gồm cả ăn mặc đi lại.
Mặc dù Lâm Mỹ Lan không xuất thân trong một gia đình giàu có nhưng trước khi đến đây, cô ta vẫn là con một trong một gia đình trung lưu, bố mẹ đều có công ăn việc làm, đã bao giờ phải chịu khổ như thế này đâu.
Nếu muốn giàu thì chỉ có thể đi học đại học rồi gả cho một người đàn ông giàu có, hoặc phải có năng lực xuất chúng, có người nâng đỡ.
Tình trạng bây giờ của cô ta đừng nói đến kiếm tiền, có cơm ăn thôi cũng khó rồi!
Ngay cả vẻ ngoài cũng chỉ là thể hiện ra như thế.
Người như Lâm Thư, liễu yếu đào tơ, da mỏng thịt mềm, liệu có chịu được ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm, làm việc quần quật trong nhà máy, hàng ngày đều phải chịu đựng những âm thanh máy móc kêu “rè rè” trong nhà máy không?
Cô ta trông cũng khá xinh xắn nhưng cơ thể yếu ớt, da dẻ không được đẹp, bàn tay đầy những vết chai dày, ngày nào cũng phải mặc bộ đồ công sở xanh lam trông như cái xô nước, người như vậy thì ai có thể thích được?
Những cái này không thể nói đổi là đổi được mà cần phải có thời gian và điều kiện để thay đổi từng chút từng chút một.
Dù sao thì sau khi xuyên đến đây được vài tháng, Lâm Mỹ Lan hiểu rằng được vào đại học là bước quan trọng nhất để thay đổi vận mệnh của mình.
Vậy nên cô ta vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội đến.
Chỉ cần đợi thêm mấy tháng nữa giành được suất vào đại học rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng bây giờ Chu Thành Chí lại nói với cô ta rằng Lâm Thư đã xuống nông thôn và có người yêu rồi, gã sẽ chỉ giúp cô giành suất vào đại học nếu cô ta giúp gã đưa Lâm Thư trở về.
Cốt truyện ban đầu có phải như thế này không?
Lâm Thư đã được nuông chiều từ bé, ngay cả việc nhà cũng chưa phải làm bao giờ, làm sao mà chịu được cuộc sống khổ cực dưới nông thôn?
Cho nên lúc biết tin Lâm Thư xuống nông thôn cô ta chỉ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá để ý.
Nhưng lúc này cô ta nghe Chu Thành Chí nói Lâm Thư xuống nông thôn đã có người yêu là bộ đội, cô ta ngơ ngác.
Chuyện này là do nội dung cốt truyện vốn dĩ như thế, hay là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Mỹ Lan còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Chu Thành Chí nói: "Không phải cô muốn được đề cử đi học đại học sao? Cô giúp tôi xuống nông thôn xem, xem xem chuyện giữa Thư Thư với tên họ Lương kia rốt cuộc là sao, cô thông minh hơn nhiều bà nội cô, giúp tôi xem xem, làm thế nào mới có thể khiến cô ấy suy nghĩ lại, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về thành phố gả cho tôi, tôi sẽ giúp cô có một suất đi học đại học.”
Chu Thành Chí nói xong thì đặt mấy tờ vé lên bàn, tiền mặt và phiếu ăn, gã cảm thấy cô ta sẽ không từ chối nên quay người rời đi.
Lâm Mỹ Lan bối rối.
Đủ loại suy đoán quay cuồng khiến đầu cô ta đau như búa bổ.
Lâm Thư vừa xuống nông thôn cái đã có người yêu là một người bộ đội. Đây có phải một phần cốt truyện không hay có chuyện gì đó đã xảy ra?
Nếu có chuyện gì đó đã xảy ra, làm thế nào để xử lý nó đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liệu Lâm Thư có thể kết hôn được với Chu Thành Chí hay không?
Cô ta vẫn được Chu Thành Chí giành suất đi học đại học cho chứ?
Lần đầu tiên Lâm Mỹ Lan cảm thấy hoảng sợ.
Không thể đi học đại học là một đòn giáng nặng nề đối với cô ta.
Thực ra cô ta không thể làm gì với cuộc sống hiện tại của mình. Càng sống ở đây, cô ta càng cảm thấy bất lực.
Hoàn cảnh của nhà họ Lâm không tốt.
Cả một nhà mấy chục mồm ăn chen chúc trong năm căn phòng gỗ nhỏ.
Cô ta ở cùng với vài người chị em họ trong một căn phòng nhỏ thậm chí không có lấy một khung cửa sổ.
Đó chưa phải là tất cả. Hiện tại cô ta đang làm việc trong một nhà máy dệt. Mỗi ngày cô ta đều phải dậy từ sáng sớm để đi làm đến khi tối mịt. Về đến nhà, cô ta còn phải phụ giúp giặt giũ quần áo và nấu cơm cho cả gia đình. Tiền công một tháng được ba mươi hai đồng, cô ta phải đưa cho bà cụ Lâm mười hai đồng, đưa cho mẹ cô ta tám đồng. Chỉ còn có mười hai đồng. Cô ta đến đòi lại, muốn giữ lại một ít nhưng lại bị bà nội mắng như tát nước vào mặt, mẹ cô ta thấy vậy thì động lòng thương giảm cho bốn đồng thành tám đồng.
Nhưng cũng có khác gì đâu? Tất cả những gì cô ta có chỉ là mười hai đồng bạc.
Mười hai đồng này phải trả cho mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày của cô ta bao gồm cả ăn mặc đi lại.
Mặc dù Lâm Mỹ Lan không xuất thân trong một gia đình giàu có nhưng trước khi đến đây, cô ta vẫn là con một trong một gia đình trung lưu, bố mẹ đều có công ăn việc làm, đã bao giờ phải chịu khổ như thế này đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu muốn giàu thì chỉ có thể đi học đại học rồi gả cho một người đàn ông giàu có, hoặc phải có năng lực xuất chúng, có người nâng đỡ.
Tình trạng bây giờ của cô ta đừng nói đến kiếm tiền, có cơm ăn thôi cũng khó rồi!
Ngay cả vẻ ngoài cũng chỉ là thể hiện ra như thế.
Người như Lâm Thư, liễu yếu đào tơ, da mỏng thịt mềm, liệu có chịu được ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm, làm việc quần quật trong nhà máy, hàng ngày đều phải chịu đựng những âm thanh máy móc kêu “rè rè” trong nhà máy không?
Cô ta trông cũng khá xinh xắn nhưng cơ thể yếu ớt, da dẻ không được đẹp, bàn tay đầy những vết chai dày, ngày nào cũng phải mặc bộ đồ công sở xanh lam trông như cái xô nước, người như vậy thì ai có thể thích được?
Những cái này không thể nói đổi là đổi được mà cần phải có thời gian và điều kiện để thay đổi từng chút từng chút một.
Dù sao thì sau khi xuyên đến đây được vài tháng, Lâm Mỹ Lan hiểu rằng được vào đại học là bước quan trọng nhất để thay đổi vận mệnh của mình.
Vậy nên cô ta vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội đến.
Chỉ cần đợi thêm mấy tháng nữa giành được suất vào đại học rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng bây giờ Chu Thành Chí lại nói với cô ta rằng Lâm Thư đã xuống nông thôn và có người yêu rồi, gã sẽ chỉ giúp cô giành suất vào đại học nếu cô ta giúp gã đưa Lâm Thư trở về.
Cốt truyện ban đầu có phải như thế này không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro