Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 49

Ngũ Diệp Đàm

2024-11-13 01:12:25

Cô ta cười nói: "Đột nhiên em lại xuống nông thôn, chị rất lo lắng cho em, muốn tới thăm xem em sống có ổn không. Nếu được, chị muốn ở lại đón Tết cùng em luôn, nếu không thì sáng mai chị sẽ đi luôn.”

Nói xong cô ta cúi xuống nhìn tay, rồi giơ tay lên, nói: "Chị mang xuống cho em chút đồ đón Tết, chúng ta cùng nhau đón năm mới.”

Rồi cô ta quay sang nhìn Lương Tiến Tích: "Thư Thư, vị đồng chí bộ đội này là ai vậy?”

Lâm Thư không muốn giới thiệu anh với cô ta.

Cô bảo cô ta “Chị đợi em một lát nhé” rồi quay sang nói với Lương Tiến Tích: "Anh Lương, cảm ơn anh đã đưa tôi về, chị họ tôi đến rồi…”

Cô nghĩ nghĩ một lát, rồi lại cẩn thận nói thêm một câu: "Là chị họ nhà bác cả của tôi.”

Vừa rồi trên đường cô mới kể với anh, cả nhà bác cả của cô đều khuyên mẹ cô gả cô cho tên họ Chu kia.

Trước đó cô vẫn gọi anh là "doanh trưởng Lương", nhưng bây giờ lại đổi thành "anh Lương".

Cô nói: "Anh Lương, anh cứ về trước đi, chiều mai tôi sẽ sang giúp dì.”

Lương Tiến Tích liếc mắt nhìn Lâm Mỹ Lan một cái, ánh mắt anh rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng lúc nhìn Lâm Mỹ Lan cô ta lại vừa sợ hãi vừa bồn chồn.

Sợ hãi vì ánh mắt kia sắc bén như lưỡi dao, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phải run rẩy, bồn chồn là vì người đàn ông này cũng quá *** rồi, thật mạnh mẽ, nam tính ***, khiến cho trong lòng cô ta như có con nai đang chạy loạn, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ta đang định lên tiếng chào hỏi, thì Lương Tiến Tích đã nhìn sang chỗ khác, căn bản không hề để ý đến cô ta.

Anh nhìn Lâm Thư, nói: "Vậy sáng sớm mai tôi sẽ lấy máy kéo của đại đội đưa cô ấy đi công xã, rồi về nhà tôi ăn sáng, cơm nước xong tôi đưa em lên công xã gọi điện thoại. Bên bưu điện huyện dịp Tết này có nhiều người gọi điện thoại lắm, có thể phải xếp hàng tận mấy tiếng, lại còn bị hạn chế thời gian, chỉ được nói chuyện mấy phút thôi.”

Lâm Thư ngẩn ra, nhưng bây giờ không phải lúc để giải quyết chuyện này, cô không muốn từ chối anh ở trước mặt Lâm Mỹ Lan, đành ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, rồi nói: "Được thôi, vậy bao giờ ăn sáng tôi sẽ qua đó."

Giọng nói nhẹ nhàng, điệu bộ dịu dàng vô cùng.

Cho dù biết rõ cô đang giả vờ, Lương Tiến Tích cũng không thể không thừa nhận, cô giả vờ trông rất đáng yêu.

Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Ngay cả Lương Tiến Tích vốn là người cực kì ghét những người làm bộ làm tịch trước mặt mình cũng không thấy ác cảm.

Đúng là giỏi giả vờ thật đấy.

Chả trách lại dám tự xưng là "người yêu" của anh.

Anh quay người rời đi.

Lâm Mỹ Lan vẫn chăm chú nhìn theo bóng lưng Lương Tiến Tích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Thư thấy, nhưng cô không nói gì.

Mãi cho đến khi đã không còn thấy bóng dáng Lương Tiến Tích đâu nữa, Lâm Mỹ Lan mới quay sang thân thiện kéo tay Lâm Thư, nói: "Thư này, người đàn ông này trông không tệ nha, anh ấy là bộ đội trong thôn này à?”

"Chị thấy anh ấy trông cũng không tệ, nhưng đáng tiếc lại người nông thôn, cho dù có đi bộ đội cũng không thay đổi được xuất thân của anh ấy, sau này đổi nghề rồi cũng bấp bênh chưa chắc đã có được một công việc tốt, đã thế thói quen sinh hoạt cũng quá khác chúng ta, tính tình bộ đội cũng rất cứng nhắc, khó chiều lắm."

Lâm Thư nghe cô ta ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại liên tục lải nhải: "Người đàn ông này đúng là quá xuất sắc luôn, không biết được ôm hôn, làm chuyện ấy với người đàn ông như thế sẽ có cảm giác gì… Trời ạ, càng nghĩ lại càng thấy rung động… Quả nhiên ở đâu người ta cũng coi trọng nhan sắc, ở đâu cũng thu hút đàn ông được. Tại sao mình lại không được xuyên vào cơ thể cô ấy cơ chứ? Nếu thế cũng sẽ không phải chịu đựng cái cuộc sống khốn khổ như bây giờ… Aiz, người đàn ông như thế, nghĩ thôi cũng rung động, dù sau này không ở bên nhau được, nhưng cứ chơi đùa trước một chút cũng được… Nhưng mà người như thế chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi. Ơ nhưng mà, mình đang làm cái gì vậy chứ, quan trọng ở đây là, nếu cô ấy có người yêu ở dưới nông thôn rồi, vậy mình phải làm sao bây giờ?!”

Lâm Thư:!!!!!

Lâm Thư cảm thấy mình như bị sét đánh giữa trời quang!

Cái gì mà ôm hôn người đàn ông như vậy cơ? Cái gì mà chơi đùa cơ, nhưng mà chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi?!

Trong đầu Lâm Thư chợt lóe lên những hình ảnh kỳ lạ, rồi dứt khoát dừng lại!

Cô tức giận rồi!

Tức điên lên mất!

Rốt cuộc cô ta là loại con gái gì vậy cơ chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp

Số ký tự: 0