Thập Niên 70: Pháo Hôi Xinh Đẹp
Chương 50
Ngũ Diệp Đàm
2024-11-13 01:12:25
Lâm Thư nghiến răng, nếu không phải vì muốn nghe ngóng tin tức về em trai cô ở Tây Châu thế nào, cô muốn đuổi người này đi ngay lập tức.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cố nhịn không rút tay về, không muốn nói gì với cô ta về Lương Tiến Tích, run run: "Chị họ, trước khi tới đây chị có đến gặp em trai em không?"
Quả nhiên không thể nào thốt ra từ “chị Mỹ Lan” được.
Lâm Mỹ Lan thấy Lâm Thư không muốn trả lời, bèn chuyển đề tài, trong lòng vẫn muốn nói tiếp.
Nhưng lúc cô ta quay sang nhìn thì thấy mặt mũi Lâm Thư đỏ bừng, tai cũng đỏ lên một cách đáng nghi, cúi đầu không nhìn cô ta, trông vô cùng thẹn thùng, thầm nghĩ: "A, thì ra là ngại ngùng à, xem ra cô ấy thực sự rất thích người đàn ông này, thế sau này làm sao cô ấy lại gả cho Chu Thành Chí được nhỉ? Còn có sau này cô ấy bị Chu Thành Chí giết phải chăng cũng có liên quan đến người đàn ông này sao?”
“Chị họ!”
Lâm Thư lớn tiếng cắt đứt suy nghĩ của Lâm Mỹ Lan.
Tay dùng sức, thật là muốn bóp chết cô ta.
Lâm Mỹ Lan bị Lâm Thư bóp tay như vậy thì giật mình hoảng sợ, vội định thần lại.
À, Lâm Hữu Phong.
Thấy Lâm Thư vẫn đang nhìn mình, vội cười nói: "Có, trước khi xuống đây chị có đến thăm Hữu Phong, nhưng mà Thư này, nói chuyện ở đây không tiện, ngoài trời lại lạnh, chúng ta đi vào trong ký túc xá của em rồi nói chuyện có được không?"
Lâm Thư hất tay cô ta ra, nói: "Đi thôi.”
Sao đột nhiên lại nổi giận vậy? Còn khó chịu như vậy?
Tay vẫn còn có chút đau nhức, Lâm Mỹ Lan cúi đầu, thì thấy trên tay vẫn còn mấy vết hằn…
Lâm Mỹ Lan không hiểu có chuyện gì cả, rồi lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, là Lâm Thư hỏi chuyện về em trai cô… Xem ra, cô thật sự rất lo lắng cho Lâm Hữu Phong?
Lâm Thư cố nén lại cảm giác ghê tởm đưa Lâm Mỹ Lan về ký túc xá.
Lâm Mỹ Lan uống một cốc nước nóng, ăn bánh gạo nếp mình mang đến, ngồi trên giường đất, lúc này mới bắt đầu kể cho Lâm Thư những gì đã diễn ra trên Tây Châu.
Cô ta biết Lâm Thư muốn hỏi thăm tin tức về Lâm Hữu Phong, cũng không nói gì khác, tỏ ra vô cùng chân thành và quan tâm, nói: "Thư Thư, tình hình nhà kỹ sư Tống và cô giáo Diêu cũng không tốt lắm, em biết đấy, bọn họ đều là thành phần trí thức mà, cũng không ổn lắm đâu, ông bà nội lo lắng nhà họ rồi cũng sẽ bị điều đi, còn lo người ngoài sẽ nói Hữu Phong ở nhà họ Tống bị bọn họ chèn ép… Em biết đấy, ở trường có những thành phần học sinh yếu kém bị đánh đến chết, cho nên ông bà nội bảo nhà họ Tống, muốn đón Hữu Phong về ở nhà chị, tuy rằng hoàn cảnh nhà chị cũng không khá giả gì, nhưng ở nhà bọn chị chắc chắn rất an toàn, sẽ không xảy ra vấn đề gì, đi ra ngoài thì có Quý Bảo với Phúc Bảo đi cùng, chẳng có ai dám đến bắt nạt thằng bé đâu.”
Sắc mặt Lâm Thư thay đổi, cúi đầu.
Bác Tống là kỹ sư trưởng của Viện thiết kế kiến trúc thủy lợi, đang phụ trách một dự án công trình thủy lợi quan trọng, được bảo vệ đặc biệt.
Mà dì Diêu dù chỉ là giáo viên của học viện nông nghiệp, nhưng dì tốt nghiệp chuyên ngành có tiếng, giờ cũng đang phải làm nghiên cứu nông nghiệp, thường xuyên tiếp xúc với nông dân và cục nông nghiệp.
Hai người họ không giống với ba cô, họ làm mảng kỹ thuật, không bị ảnh hưởng nhiều bởi con đường mình chọn, giờ tình hình bên ngoài đã ổn định hơn nhiều, hai năm trước bác Tống với dì Diêu đều đang ổn định, sao giờ lại có chuyện rồi?
Hay là vì bị cô và em trai liên lụy, có người cố ý nhằm vào họ ư?
Lâm Thư trầm ngâm suy nghĩ, Lâm Mỹ Lan thấy Lâm Thư cúi đầu không nói gì, nắm lấy tay Lâm Thư, nói: "Không sao đây, Thư Thư, em cũng đừng lo lắng quá, có nhà chị rồi, Hữu Phong sẽ không sao đâu..."
"Bác Tống là thiên tài kỹ thuật được nhà nước bảo vệ đặc biệt, tình hình nhà bọn họ thế nào mà lại không ổn, là có người nào cố ý nhằm vào bọn họ sao? Với cả đã có ai bắt nạt em trai em chưa”
Lâm Thư cố giữ lại bàn tay muốn rút khỏi tay Lâm Mỹ Lan.
Cô không thích tiếp xúc thân thể với Lâm Mỹ Lan.
Mỗi lần như vậy cô lại nghĩ về những suy nghĩ bẩn thỉu của cô ta với Lương Tiến Tích… lại càng ghê tởm, ọe!
Nhưng lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Lâm Mỹ Lan nghe Lâm Thư nói vậy thì sửng sốt.
Nhà họ Tống là nhân vật quan trọng được bảo vệ đặc biệt ư?
Vậy, việc này Chu Thành Chí có biết hay không?
Cô hít vào một hơi thật sâu, cố nhịn không rút tay về, không muốn nói gì với cô ta về Lương Tiến Tích, run run: "Chị họ, trước khi tới đây chị có đến gặp em trai em không?"
Quả nhiên không thể nào thốt ra từ “chị Mỹ Lan” được.
Lâm Mỹ Lan thấy Lâm Thư không muốn trả lời, bèn chuyển đề tài, trong lòng vẫn muốn nói tiếp.
Nhưng lúc cô ta quay sang nhìn thì thấy mặt mũi Lâm Thư đỏ bừng, tai cũng đỏ lên một cách đáng nghi, cúi đầu không nhìn cô ta, trông vô cùng thẹn thùng, thầm nghĩ: "A, thì ra là ngại ngùng à, xem ra cô ấy thực sự rất thích người đàn ông này, thế sau này làm sao cô ấy lại gả cho Chu Thành Chí được nhỉ? Còn có sau này cô ấy bị Chu Thành Chí giết phải chăng cũng có liên quan đến người đàn ông này sao?”
“Chị họ!”
Lâm Thư lớn tiếng cắt đứt suy nghĩ của Lâm Mỹ Lan.
Tay dùng sức, thật là muốn bóp chết cô ta.
Lâm Mỹ Lan bị Lâm Thư bóp tay như vậy thì giật mình hoảng sợ, vội định thần lại.
À, Lâm Hữu Phong.
Thấy Lâm Thư vẫn đang nhìn mình, vội cười nói: "Có, trước khi xuống đây chị có đến thăm Hữu Phong, nhưng mà Thư này, nói chuyện ở đây không tiện, ngoài trời lại lạnh, chúng ta đi vào trong ký túc xá của em rồi nói chuyện có được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thư hất tay cô ta ra, nói: "Đi thôi.”
Sao đột nhiên lại nổi giận vậy? Còn khó chịu như vậy?
Tay vẫn còn có chút đau nhức, Lâm Mỹ Lan cúi đầu, thì thấy trên tay vẫn còn mấy vết hằn…
Lâm Mỹ Lan không hiểu có chuyện gì cả, rồi lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, là Lâm Thư hỏi chuyện về em trai cô… Xem ra, cô thật sự rất lo lắng cho Lâm Hữu Phong?
Lâm Thư cố nén lại cảm giác ghê tởm đưa Lâm Mỹ Lan về ký túc xá.
Lâm Mỹ Lan uống một cốc nước nóng, ăn bánh gạo nếp mình mang đến, ngồi trên giường đất, lúc này mới bắt đầu kể cho Lâm Thư những gì đã diễn ra trên Tây Châu.
Cô ta biết Lâm Thư muốn hỏi thăm tin tức về Lâm Hữu Phong, cũng không nói gì khác, tỏ ra vô cùng chân thành và quan tâm, nói: "Thư Thư, tình hình nhà kỹ sư Tống và cô giáo Diêu cũng không tốt lắm, em biết đấy, bọn họ đều là thành phần trí thức mà, cũng không ổn lắm đâu, ông bà nội lo lắng nhà họ rồi cũng sẽ bị điều đi, còn lo người ngoài sẽ nói Hữu Phong ở nhà họ Tống bị bọn họ chèn ép… Em biết đấy, ở trường có những thành phần học sinh yếu kém bị đánh đến chết, cho nên ông bà nội bảo nhà họ Tống, muốn đón Hữu Phong về ở nhà chị, tuy rằng hoàn cảnh nhà chị cũng không khá giả gì, nhưng ở nhà bọn chị chắc chắn rất an toàn, sẽ không xảy ra vấn đề gì, đi ra ngoài thì có Quý Bảo với Phúc Bảo đi cùng, chẳng có ai dám đến bắt nạt thằng bé đâu.”
Sắc mặt Lâm Thư thay đổi, cúi đầu.
Bác Tống là kỹ sư trưởng của Viện thiết kế kiến trúc thủy lợi, đang phụ trách một dự án công trình thủy lợi quan trọng, được bảo vệ đặc biệt.
Mà dì Diêu dù chỉ là giáo viên của học viện nông nghiệp, nhưng dì tốt nghiệp chuyên ngành có tiếng, giờ cũng đang phải làm nghiên cứu nông nghiệp, thường xuyên tiếp xúc với nông dân và cục nông nghiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ không giống với ba cô, họ làm mảng kỹ thuật, không bị ảnh hưởng nhiều bởi con đường mình chọn, giờ tình hình bên ngoài đã ổn định hơn nhiều, hai năm trước bác Tống với dì Diêu đều đang ổn định, sao giờ lại có chuyện rồi?
Hay là vì bị cô và em trai liên lụy, có người cố ý nhằm vào họ ư?
Lâm Thư trầm ngâm suy nghĩ, Lâm Mỹ Lan thấy Lâm Thư cúi đầu không nói gì, nắm lấy tay Lâm Thư, nói: "Không sao đây, Thư Thư, em cũng đừng lo lắng quá, có nhà chị rồi, Hữu Phong sẽ không sao đâu..."
"Bác Tống là thiên tài kỹ thuật được nhà nước bảo vệ đặc biệt, tình hình nhà bọn họ thế nào mà lại không ổn, là có người nào cố ý nhằm vào bọn họ sao? Với cả đã có ai bắt nạt em trai em chưa”
Lâm Thư cố giữ lại bàn tay muốn rút khỏi tay Lâm Mỹ Lan.
Cô không thích tiếp xúc thân thể với Lâm Mỹ Lan.
Mỗi lần như vậy cô lại nghĩ về những suy nghĩ bẩn thỉu của cô ta với Lương Tiến Tích… lại càng ghê tởm, ọe!
Nhưng lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Lâm Mỹ Lan nghe Lâm Thư nói vậy thì sửng sốt.
Nhà họ Tống là nhân vật quan trọng được bảo vệ đặc biệt ư?
Vậy, việc này Chu Thành Chí có biết hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro