Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng
Chương 22
Mê Tháp
2024-09-04 01:50:51
Tay chân Trần Sinh rất nhanh nhẹn, nhưng anh làm một hồi lại phải liếc mắt nhìn Phương Tình bên cạnh cánh đồng, Phương Tình quyết tâm muốn giám sát anh làm việc, ở trên tảng đá lớn ước chừng nhìn chằm chằm anh cả buổi chiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Trần Sinh buông cuốc xuống đi tới trước mặt Phương Tình, cưng chiều xoa xoa đầu tóc cô:
"Công việc hôm nay xem như đã làm xong, lần sau em đừng đi theo, trong ruộng này vừa có đất vừa có bùn, Hứa Thải Liên bị em làm tức giận sợ là sau này cũng không dám tới tìm anh đâu."
Phương Tinh bất mãn hừ một tiếng, vừa mới nhớ tới việc phản bác, chân đứng lên đột nhiên mềm nhũn, lại ngồi trở về, tê dại đánh thẳng vào các giác quan của Phương Tình, hai chân giống như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang bò.
Trần Sinh cúi đầu nhìn khuôn mặt uất ức của Phương Tình, trong lòng đột nhiên có hơi hoảng hốt: "Phương Tình, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em không đứng dậy được? Có lẽ là bị mặt trời làm cho choáng váng không?”
Phương Tình bất đắc dĩ nhíu nhíu mày:
"Choáng váng cái gì mà choáng váng, ngồi quá lâu, chân bị tê, đều trách anh và Hứa Thải Liên không thành thật, bằng không em sao có thể đang yên đang lành chịu loại tội này?" Nói xong Phương Tình tự nhiên vươn hai cánh tay về phía Trần Sinh.
Trần Sinh nhìn cánh tay Phương Tình vươn ra thì có hơi bối rối, tiếng Phương Tình gầm gừ lần nữa truyền vào màng nhĩ của anh:
"Anh sửng sốt cái gì, anh tự mình gây họa còn không muốn giải quyết à? Ngày hôm nay, anh không cõng em trở về, có tin em đánh u đầu anh không.”
Trần Sinh phốc cười một tiếng, nhanh nhẹn ngồi xổm trước mặt Phương Tình, cõng Phương Tình lên, Phương Tình nằm sấp trên vai Trần Sinh vẫn không chịu thành thật như trước:
“Anh cười cái gì mà cười, chê nắm đấm nhỏ này của em không uy hiếp được anh có phải không? Không cho anh nếm thử uy lực của em, anh sợ là sẽ không phục?”
Trần Sinh đột nhiên nghĩ đến lần trước Phương Tình đập nồi của cha mẹ cô, về đến nhà uất ức khóc nước mắt nước mũi, không nhịn được nghẹn lại nụ cười chế nhạo:
"Anh sợ đã thật sự cưới một con hổ cái, sao lại hung dữ như vậy."
Nắm đấm nhỏ của Phương Tình xem như vững chắc rơi trên vai Trần Sinh: "Trần Sinh! Anh muốn ăn đánh thật có phải hay không, ghét bỏ em hung dữ có phải không? Em gái Thải Liên kia vừa dịu dàng vừa đẹp mắt, lúc trước anh sao không cưới cô ta đi?”
Ý cười của Trần Sinh xem như không nhịn được, nắm tay nhỏ mềm mại của Phương Tình đấm vào anh, vung loạn lên vai anh, Trần Sinh cầm tay cô, thanh âm trong trẻo hơi có ý cười:
"Đừng lộn xộn, cẩn thận một hồi từ trên lưng anh rơi xuống, em bị ngã lại khóc lóc, Hứa Thải Liên ôn nhu hay không ôn nhu có liên quan gì đến anh đâu cơ chứ, hơn nữa, cho dù là khi em hung dữ, cũng rất đẹp."
Phương Tình rốt cục ở trên vai Trần Sinh cười khanh khách ra tiếng, tay bị Trần Sinh nắm chặt, tay Trần Sinh quanh năm làm việc rất gầy, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến, không hiểu sao làm cho người ta có hơi an tâm, ngay cả gió nhẹ thổi tới bên cạnh ruộng cũng xen lẫn vài phần ngọt ngào.
Mắt thấy người đi làm càng ngày càng nhiều, Phương Tình không nhịn được mở miệng:
"Mặc dù anh nghèo chút chút, nhưng ánh mắt của anh rất tốt đấy, được rồi, chân của em cũng gần như khôi phục rồi, anh mau buông em xuống, dân làng vốn đã thấy hai chúng ta không vừa mắt, anh nhìn, đã bắt đầu có người chỉ trỏ rồi."
Phương Tình giãy dụa nói ra suy nghĩ, Trần Sinh lại căn bản kiên định không có ý dừng bước, anh cõng Phương Tình từng bước đi về phía trước: "Ai thích nói thì nói đi, trong thôn này, ngoại trừ em, đối với bất kì ai mà nói thì anh đều thấy là người ngoài."
Phương Tình không tranh cãi với Trần Sinh nữa, cô xuyên qua một thời đại xa lạ, vốn đã chuẩn bị đơn đả độc đấu, cũng may có Trần Sinh, làm cho cô cảm nhận được nhiệt độ của thế giới này, để cho cô không đến mức cô đơn chán nản.
Cô đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn đưa Trần Sinh ra khỏi cuộc sống cằn cỗi này.
Hứa Thải Liên nghe được tiếng dân làng nghị luận, vội vàng đi tới, xa xa nhìn bóng lưng Trần Sinh cõng Phương Tình, hoàng hôn kéo bóng dáng hai người bọn họ rất dài, lớn đến mức tựa như đâm xuyên qua trái tim Hứa Thải Liên, trong lòng cô ta tràn đầy phẫn uất không có chỗ phát tiết.
Trong lòng cũng tràn đầy khó hiểu, mình chịu ủy khuất lớn như thế, Phương Tình vô lý gây sự thành như vậy, sao Trần Sinh còn dung túng cô nữa cơ chứ? Trần Sinh dịu dàng và cưng chiều, dựa vào cái gì mà tiện nghi người đàn bà ác độc kia.
"Công việc hôm nay xem như đã làm xong, lần sau em đừng đi theo, trong ruộng này vừa có đất vừa có bùn, Hứa Thải Liên bị em làm tức giận sợ là sau này cũng không dám tới tìm anh đâu."
Phương Tinh bất mãn hừ một tiếng, vừa mới nhớ tới việc phản bác, chân đứng lên đột nhiên mềm nhũn, lại ngồi trở về, tê dại đánh thẳng vào các giác quan của Phương Tình, hai chân giống như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang bò.
Trần Sinh cúi đầu nhìn khuôn mặt uất ức của Phương Tình, trong lòng đột nhiên có hơi hoảng hốt: "Phương Tình, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em không đứng dậy được? Có lẽ là bị mặt trời làm cho choáng váng không?”
Phương Tình bất đắc dĩ nhíu nhíu mày:
"Choáng váng cái gì mà choáng váng, ngồi quá lâu, chân bị tê, đều trách anh và Hứa Thải Liên không thành thật, bằng không em sao có thể đang yên đang lành chịu loại tội này?" Nói xong Phương Tình tự nhiên vươn hai cánh tay về phía Trần Sinh.
Trần Sinh nhìn cánh tay Phương Tình vươn ra thì có hơi bối rối, tiếng Phương Tình gầm gừ lần nữa truyền vào màng nhĩ của anh:
"Anh sửng sốt cái gì, anh tự mình gây họa còn không muốn giải quyết à? Ngày hôm nay, anh không cõng em trở về, có tin em đánh u đầu anh không.”
Trần Sinh phốc cười một tiếng, nhanh nhẹn ngồi xổm trước mặt Phương Tình, cõng Phương Tình lên, Phương Tình nằm sấp trên vai Trần Sinh vẫn không chịu thành thật như trước:
“Anh cười cái gì mà cười, chê nắm đấm nhỏ này của em không uy hiếp được anh có phải không? Không cho anh nếm thử uy lực của em, anh sợ là sẽ không phục?”
Trần Sinh đột nhiên nghĩ đến lần trước Phương Tình đập nồi của cha mẹ cô, về đến nhà uất ức khóc nước mắt nước mũi, không nhịn được nghẹn lại nụ cười chế nhạo:
"Anh sợ đã thật sự cưới một con hổ cái, sao lại hung dữ như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nắm đấm nhỏ của Phương Tình xem như vững chắc rơi trên vai Trần Sinh: "Trần Sinh! Anh muốn ăn đánh thật có phải hay không, ghét bỏ em hung dữ có phải không? Em gái Thải Liên kia vừa dịu dàng vừa đẹp mắt, lúc trước anh sao không cưới cô ta đi?”
Ý cười của Trần Sinh xem như không nhịn được, nắm tay nhỏ mềm mại của Phương Tình đấm vào anh, vung loạn lên vai anh, Trần Sinh cầm tay cô, thanh âm trong trẻo hơi có ý cười:
"Đừng lộn xộn, cẩn thận một hồi từ trên lưng anh rơi xuống, em bị ngã lại khóc lóc, Hứa Thải Liên ôn nhu hay không ôn nhu có liên quan gì đến anh đâu cơ chứ, hơn nữa, cho dù là khi em hung dữ, cũng rất đẹp."
Phương Tình rốt cục ở trên vai Trần Sinh cười khanh khách ra tiếng, tay bị Trần Sinh nắm chặt, tay Trần Sinh quanh năm làm việc rất gầy, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến, không hiểu sao làm cho người ta có hơi an tâm, ngay cả gió nhẹ thổi tới bên cạnh ruộng cũng xen lẫn vài phần ngọt ngào.
Mắt thấy người đi làm càng ngày càng nhiều, Phương Tình không nhịn được mở miệng:
"Mặc dù anh nghèo chút chút, nhưng ánh mắt của anh rất tốt đấy, được rồi, chân của em cũng gần như khôi phục rồi, anh mau buông em xuống, dân làng vốn đã thấy hai chúng ta không vừa mắt, anh nhìn, đã bắt đầu có người chỉ trỏ rồi."
Phương Tình giãy dụa nói ra suy nghĩ, Trần Sinh lại căn bản kiên định không có ý dừng bước, anh cõng Phương Tình từng bước đi về phía trước: "Ai thích nói thì nói đi, trong thôn này, ngoại trừ em, đối với bất kì ai mà nói thì anh đều thấy là người ngoài."
Phương Tình không tranh cãi với Trần Sinh nữa, cô xuyên qua một thời đại xa lạ, vốn đã chuẩn bị đơn đả độc đấu, cũng may có Trần Sinh, làm cho cô cảm nhận được nhiệt độ của thế giới này, để cho cô không đến mức cô đơn chán nản.
Cô đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn đưa Trần Sinh ra khỏi cuộc sống cằn cỗi này.
Hứa Thải Liên nghe được tiếng dân làng nghị luận, vội vàng đi tới, xa xa nhìn bóng lưng Trần Sinh cõng Phương Tình, hoàng hôn kéo bóng dáng hai người bọn họ rất dài, lớn đến mức tựa như đâm xuyên qua trái tim Hứa Thải Liên, trong lòng cô ta tràn đầy phẫn uất không có chỗ phát tiết.
Trong lòng cũng tràn đầy khó hiểu, mình chịu ủy khuất lớn như thế, Phương Tình vô lý gây sự thành như vậy, sao Trần Sinh còn dung túng cô nữa cơ chứ? Trần Sinh dịu dàng và cưng chiều, dựa vào cái gì mà tiện nghi người đàn bà ác độc kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro