Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng
Chương 29
Mê Tháp
2024-09-04 01:50:51
Sáng sớm hôm sau, Phương Tình đang ngủ say, đột nhiên mở mắt ra, mặt trời còn chưa sáng, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, muốn giết sạch gà trống cả thôn. Giọng kêu của mấy con gà trống lớn này có sức xuyên thấu hơn cả đồng hồ báo thức.
Phương Tình giơ tay lên muốn sờ điện thoại di động của mình, lại trong lúc vô tình đụng phải một mảnh da thịt săn chắc.
Nội tâm Phương Tình kinh hãi, lúc này mới phát hiện, giữa mình và Trần Sinh làm gì còn ranh giới Sở Hán, cả người cô đều nằm trong lòng Trần Sinh.
Phương Tình hung hăng nhíu mày, trước khi cô xuyên tới, vẫn luôn độc lai độc vãng, thế nên không biết mình đi ngủ thế mà có loại tật xấu chui vào trong ngực người khác này.
Nếu Trần Sinh tỉnh còn không biết cười nhạo mình thế nào, cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cẩn thận rút lui khỏi vòng tay Trần Sinh, cầm gối đầu đã bị đá đến bên chân, một tay đặt ở giữa mình và Trần Sinh, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nghiêm trang nhắm hai mắt lại.
Trần Sinh thật ra đã sớm tỉnh lại, một khắc bàn tay nhỏ bé của Phương Tình chạm vào da thịt của anh cũng đã có cảnh giác, động tác của Phương Tình quá mức buồn cười, Trần Sinh không đành lòng vạch trần cô, vẫn chờ cô lui về vị trí của mình.
Gà trống lớn trong thôn kêu thêm một tiếng. Trần Sinh làm bộ vừa mới bị đánh thức, duỗi thắt lưng, tê dại đứng lên, mặc quần áo xong, cũng không quay đầu lại đã ra khỏi phòng.
Phương Tình Như như trút được gánh nặng thở hổn hển, lúc này mới dám lấy điện thoại di động ra đặt hàng mua cho mình một nút tai giảm tiếng ồn.
Bánh Nhân Đậu vừa mới truyền đồ Phương Tình mua đến phòng củi, liền nhìn thấy cô lại đặt một đơn, tức giận cắn răng kèn kẹt.
Không nhịn được vụng trộm nhìn số dư trong thẻ của Phương Tình. Tính toán dù sao chủ nhà này cũng không có mấy tiền, sớm muộn gì cũng có lúc tiêu xong, sớm tiêu xong mình sẽ sớm được giải thoát.
Trần Sinh vẫn giống như bình thường vác cuốc đi làm, hôm nay ánh mắt dân làng trên đường nhìn anh ít nhiều mang theo vài phần e ngại. Chờ Trần Sinh vừa đi xa, dân làng mới bắt đầu lẩm bẩm:
"Các người có nghe nói chưa? Trần Sinh là người thành thật như vậy, ngày hôm qua lại vì đứa câm kia, mà đánh người.”
"Việc này sáng sớm đã truyền khắp trong thôn, đừng thấy Trần Sinh gầy, một thân gân cốt đó, đưa tay ra thiếu chút nữa bóp người nghẹt thở."
"Tôi còn nghe nói, người nọ chọc cậu ta hình như thấy được có một nữ quỷ ngồi ở bên cạnh cậu ta, trong tay còn cầm lửa quỷ, mặt trắng bệch ẩm ướt, làm anh ta sợ tới mức trở về tìm một đám người đến xem, nữ quỷ quỷ kế đa đoan này lại biến thành bộ dáng của đứa câm, giả bộ rất nhu nhược."
"Các người nhỏ giọng chút đi, Trần Sinh bây giờ không thể chọc được, người bị cậu ta giáo huấn, bị cậu ta ném trên mặt đất, hôm nay trên đùi đau tới không đứng dậy nổi."
Hạ Ngôn đi trên đường đi làm, vốn anh ấy không thích phát biểu ý kiến với mấy tin đồn trong thôn kiểu này, trên người anh ấy còn sót lại vài phần thanh cao trong thành, luôn cảm thấy mỗi ngày dân làng nói những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, không có chút ý tứ thanh nhã gì.
Nhưng hôm nay anh ấy không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có hơi nghẹn, hiện tại lời đồn này càng truyền càng thái quá, Hạ Ngôn có hơi không nhịn được, chính khí lẫm liệt nói với đám người:
"Mê tín dị đoan phong kiến là không được, từ khi cô câm mở miệng, các người ở sau lưng người ta không ngừng nói xấu người ta, lòng ghen tị của các người thật đáng sợ, bị câm nhiều năm như vậy, đột nhiên nói chuyện, vốn nên là chuyện vui lớn, đánh chiêng đánh trống cũng không quá đáng, các người sợ là không nhìn nổi người hạnh phúc, luôn nói xấu sau lưng, nói người ta trúng tà."
Dân làng trong lúc nhất thời có hơi kinh ngạc, Hạ Thanh niên trí thức bình thường căn bản lười nói chuyện với bọn họ, hôm nay đột nhiên tức giận gì đó. Hạ Ngôn nói xong, giống như lười nghe mấy người nói linh tinh, sải bước rất nhanh, mấy thôn dân không tự chủ được lại luyên thuyên tiếp:
"Chậc, xem ra người bị hại không chỉ có một mình Trần Sinh, lúc đứa câm kia còn câm đã thích quấn lấy thanh niên trí thức trong thành này, sợ là cô ta giày vò xong Trần Sinh thì sớm muộn gì cũng sẽ đến giày vò thanh niên trí thức trong thành này. Thanh niên trí thức mỗi ngày ngửa đầu không để ý đến mấy cuộc nói chuyện của chúng ta, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ gặp xui xẻo.”
Hứa Thải Liên đi trong đám người, rầu rĩ không vui bĩu môi, buổi sáng cô ta nghe nói Trần Sinh ra tay đánh người, căn bản không thể tin được, trong ấn tượng của cô ta anh Sinh rất dịu dàng, ngay cả một câu nói nặng cũng không chịu nói với người khác, cho dù có người ở sau lưng nói xấu anh, anh cũng không thèm để ý chút nào.
Từ khi anh gặp Phương Tình, cả người đã thay đổi, vì thế, Hứa Thải Liên không nhịn được mở miệng thêm dầu thêm muối: "Chuyện này đều phải oán đứa câm kia, tôi và anh Sinh cùng nhau lớn lên, anh Sinh cho dù bị bắt nạt cũng sẽ không động thủ, để tôi nói, đứa câm này chính là tai họa, cô ta muốn quấy rầy cả thôn khiến không ai được an bình."
Phương Tình giơ tay lên muốn sờ điện thoại di động của mình, lại trong lúc vô tình đụng phải một mảnh da thịt săn chắc.
Nội tâm Phương Tình kinh hãi, lúc này mới phát hiện, giữa mình và Trần Sinh làm gì còn ranh giới Sở Hán, cả người cô đều nằm trong lòng Trần Sinh.
Phương Tình hung hăng nhíu mày, trước khi cô xuyên tới, vẫn luôn độc lai độc vãng, thế nên không biết mình đi ngủ thế mà có loại tật xấu chui vào trong ngực người khác này.
Nếu Trần Sinh tỉnh còn không biết cười nhạo mình thế nào, cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cẩn thận rút lui khỏi vòng tay Trần Sinh, cầm gối đầu đã bị đá đến bên chân, một tay đặt ở giữa mình và Trần Sinh, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nghiêm trang nhắm hai mắt lại.
Trần Sinh thật ra đã sớm tỉnh lại, một khắc bàn tay nhỏ bé của Phương Tình chạm vào da thịt của anh cũng đã có cảnh giác, động tác của Phương Tình quá mức buồn cười, Trần Sinh không đành lòng vạch trần cô, vẫn chờ cô lui về vị trí của mình.
Gà trống lớn trong thôn kêu thêm một tiếng. Trần Sinh làm bộ vừa mới bị đánh thức, duỗi thắt lưng, tê dại đứng lên, mặc quần áo xong, cũng không quay đầu lại đã ra khỏi phòng.
Phương Tình Như như trút được gánh nặng thở hổn hển, lúc này mới dám lấy điện thoại di động ra đặt hàng mua cho mình một nút tai giảm tiếng ồn.
Bánh Nhân Đậu vừa mới truyền đồ Phương Tình mua đến phòng củi, liền nhìn thấy cô lại đặt một đơn, tức giận cắn răng kèn kẹt.
Không nhịn được vụng trộm nhìn số dư trong thẻ của Phương Tình. Tính toán dù sao chủ nhà này cũng không có mấy tiền, sớm muộn gì cũng có lúc tiêu xong, sớm tiêu xong mình sẽ sớm được giải thoát.
Trần Sinh vẫn giống như bình thường vác cuốc đi làm, hôm nay ánh mắt dân làng trên đường nhìn anh ít nhiều mang theo vài phần e ngại. Chờ Trần Sinh vừa đi xa, dân làng mới bắt đầu lẩm bẩm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các người có nghe nói chưa? Trần Sinh là người thành thật như vậy, ngày hôm qua lại vì đứa câm kia, mà đánh người.”
"Việc này sáng sớm đã truyền khắp trong thôn, đừng thấy Trần Sinh gầy, một thân gân cốt đó, đưa tay ra thiếu chút nữa bóp người nghẹt thở."
"Tôi còn nghe nói, người nọ chọc cậu ta hình như thấy được có một nữ quỷ ngồi ở bên cạnh cậu ta, trong tay còn cầm lửa quỷ, mặt trắng bệch ẩm ướt, làm anh ta sợ tới mức trở về tìm một đám người đến xem, nữ quỷ quỷ kế đa đoan này lại biến thành bộ dáng của đứa câm, giả bộ rất nhu nhược."
"Các người nhỏ giọng chút đi, Trần Sinh bây giờ không thể chọc được, người bị cậu ta giáo huấn, bị cậu ta ném trên mặt đất, hôm nay trên đùi đau tới không đứng dậy nổi."
Hạ Ngôn đi trên đường đi làm, vốn anh ấy không thích phát biểu ý kiến với mấy tin đồn trong thôn kiểu này, trên người anh ấy còn sót lại vài phần thanh cao trong thành, luôn cảm thấy mỗi ngày dân làng nói những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, không có chút ý tứ thanh nhã gì.
Nhưng hôm nay anh ấy không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có hơi nghẹn, hiện tại lời đồn này càng truyền càng thái quá, Hạ Ngôn có hơi không nhịn được, chính khí lẫm liệt nói với đám người:
"Mê tín dị đoan phong kiến là không được, từ khi cô câm mở miệng, các người ở sau lưng người ta không ngừng nói xấu người ta, lòng ghen tị của các người thật đáng sợ, bị câm nhiều năm như vậy, đột nhiên nói chuyện, vốn nên là chuyện vui lớn, đánh chiêng đánh trống cũng không quá đáng, các người sợ là không nhìn nổi người hạnh phúc, luôn nói xấu sau lưng, nói người ta trúng tà."
Dân làng trong lúc nhất thời có hơi kinh ngạc, Hạ Thanh niên trí thức bình thường căn bản lười nói chuyện với bọn họ, hôm nay đột nhiên tức giận gì đó. Hạ Ngôn nói xong, giống như lười nghe mấy người nói linh tinh, sải bước rất nhanh, mấy thôn dân không tự chủ được lại luyên thuyên tiếp:
"Chậc, xem ra người bị hại không chỉ có một mình Trần Sinh, lúc đứa câm kia còn câm đã thích quấn lấy thanh niên trí thức trong thành này, sợ là cô ta giày vò xong Trần Sinh thì sớm muộn gì cũng sẽ đến giày vò thanh niên trí thức trong thành này. Thanh niên trí thức mỗi ngày ngửa đầu không để ý đến mấy cuộc nói chuyện của chúng ta, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ gặp xui xẻo.”
Hứa Thải Liên đi trong đám người, rầu rĩ không vui bĩu môi, buổi sáng cô ta nghe nói Trần Sinh ra tay đánh người, căn bản không thể tin được, trong ấn tượng của cô ta anh Sinh rất dịu dàng, ngay cả một câu nói nặng cũng không chịu nói với người khác, cho dù có người ở sau lưng nói xấu anh, anh cũng không thèm để ý chút nào.
Từ khi anh gặp Phương Tình, cả người đã thay đổi, vì thế, Hứa Thải Liên không nhịn được mở miệng thêm dầu thêm muối: "Chuyện này đều phải oán đứa câm kia, tôi và anh Sinh cùng nhau lớn lên, anh Sinh cho dù bị bắt nạt cũng sẽ không động thủ, để tôi nói, đứa câm này chính là tai họa, cô ta muốn quấy rầy cả thôn khiến không ai được an bình."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro