Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng
Chương 35
Mê Tháp
2024-09-04 01:50:51
Chị dâu Trần cắn răng, ngửa đầu nhìn mặt Phương Tình, trong mắt phẫn nộ như sắp tràn ra. Phương Tình bất giác nhếch khóe miệng:
"Ôi, Chị dâu Trần, chị cũng đừng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt này của chị giống như bóng đèn, sáng chói mù, trừng mắt nhìn tôi thật sự làm cho tôi sợ hãi, lúc này nếu chị đi, tôi cũng khởi xướng hát, Trần Sinh có phải cũng có thể đến cửa nhà các chị náo loạn một hồi hay không?"
Chị dâu Trần hít sâu một hơi, đưa tay chỉ vào mặt Phương Tình, lời nói rất thô bỉ:
"Cô là đồ xui xẻo, ma quỷ như cô nói gì đó."
Phương Tình tuyệt không tức giận, từ trên ghế nhỏ đứng lên, khinh thường nhìn chị dâu Trần ngồi trên gò đá: "Lúc này chê lời tôi nói kỳ cục đúng không? Vậy chị sao lại không nghe chính mình nói lời quỷ quái gì? Đứa bé nhà các người bị dọa trước cửa nhà chúng tôi, chị đến tìm tôi tính sổ, tôi ngay cả bộ dáng đứa bé của nhà các người cũng không biết, hôm nay cả một ngày tôi cũng không đối mặt với nó. Hay đứa con nhà các người trùng hợp tới trước cửa nhà chúng tôi, nếu như ở trên núi hoang bị dọa sợ, chị có phải còn muốn lên trời đi tìm ông trời đùa giỡn uy phong hay không? Luôn miệng nói mệnh của chị, chưa từng nghe nói tới chuyện đứa nhỏ nhà mình phát sốt cao, không đi khám bệnh cho đứa nhỏ trước, không ở bên cạnh đứa nhỏ, trước tiên lại tìm đến cửa nhà người khác chơi trò vô lại. Có chuyện gì vậy? Mắng tôi một trận, bệnh của đứa bé nhà các người có tốt hơn không?”
Chị dâu Trần bị chọc giận muốn phát điên, nhiều người như vậy nhìn cô ta bị Phương Tình chỉ trích, quả thực có hơi không thể xuống đài, nhưng đứa câm này nói, miệng này quả thực lanh lợi, cô ta còn không phải là đối thủ của một đứa câm.
Hứa Thải Liên đứng trong đám người nhìn rất lâu, đi một bước từ trong đám người ra ngoài, khom lưng giơ tay lên nắm lấy cánh tay Chị dâu Trần, bộ dáng hiền lành: "Chị dâu Trần, đá lạnh, chị đừng ngồi nữa, bà con đều đang nhìn, náo loạn đến mức này cũng không đẹp. Đứa nhỏ nhà chị còn bệnh nằm trên giường chờ mẹ chăm, em đưa chị đi tìm y tá thôn để khám bệnh cho đứa nhỏ."
Trên mặt chị dâu Trần không nhịn được, không chịu buông tha cũng không chịu đi, Hứa Thải Liên vội vàng thay đổi một bộ mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Trần Sinh, mềm giọng nói ra một câu:
"Anh Sinh, chị dâu Trần cũng là yêu con, anh đừng so đo với chị ấy, chuyện này coi như cho qua đi, bà con trong thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cãi nhau cũng là chuyện thường xuyên, đứa nhỏ sinh bệnh, Chị dâu Trần nóng nảy tới choáng váng, anh chị đừng so đo."
Nói xong, không đợi Trần Sinh đáp lại, Hứa Thải Liên lôi kéo Chị dâu Trần rời đi, Chị dâu Trần tuy rằng còn có hơi kháng cự, nhưng lại tiêu mất, ở chỗ đứa câm không chiếm được thượng phong, dứt khoát nửa đẩy nửa thuận đi theo Hứa Thải Liên.
Dân chúng mắt thấy náo nhiệt đã tan, thì thầm theo đó tan đi, Phương Tình nhấc ghế nhỏ trên mặt đất lên, tức giận đi vào sân, một tay đóng cửa sân.
Trần Sinh không hiểu ra sao nhíu nhíu mày:
"Anh mắt thấy chị dâu Trần bị em tức giận đến sắp điên lên, sao em đột nhiên lại nổi giận?"
Môi Phương Tình cong lên cao:
"A, em cãi nhau với người khác, lại để cho em gái Thải Liên kia làm người tốt, chậc, giống như khi cô ta ra mặt giải vây thì chị dâu Trần mới bị khuyên đi. Thật đáng tức giận.”
Trần Sinh không nhịn được giơ tay cạo sống mũi vểnh lên của Phương Tình, bộ dáng tức giận của Phương Tình quả thực quá khiến người ta vui vẻ, Trần Sinh không nhịn được mở miệng dỗ dành:
"Anh cũng mặc kệ ai làm người tốt, chỉ cần em không chịu thiệt là được, xem như là Hứa Thải Liên một ngày nào đó chọc em, anh cũng không thể để cho e, chịu thiệt."
Phương Tình không nhịn được cười ra một tiếng:
"Anh tốt nhất nói chuyện có tính toán, đừng để đến lúc đó em gái tốt của anh khóc, anh đã đau lòng."
Trần Sinh nhìn mặt mày cong cong của Phương Tình, thì thầm cam đoan mình tuyệt đối sẽ không, Phương Tình nhìn trời đã tối đen, đột nhiên cảnh giác, lớp học của Trần Sinh sợ là đã bị chậm trễ.
Hứa Thải Liên lôi kéo chị dâu Trần đi thật xa, nghe Chị dâu Trần than thở, không nhịn được khẽ thở dài:
"Đứa câm kia từ nhỏ đã không có ai quản, mẹ nó không dạy nó cho tốt, nó mới vô tâm vô phế như vậy, chị cũng đừng tức giận."
Trước mắt chị dâu Trần đột nhiên sáng ngời, cô ta làm sao không nghĩ tới, tìm Trần Sinh không cáo trạng được, cô ta còn có thể đi tìm cha mẹ đứa câm. Trần Sinh che chở đứa câm, nhưng trong lòng cha mẹ cô thì đang nghẹn tắt thở.
"Ôi, Chị dâu Trần, chị cũng đừng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt này của chị giống như bóng đèn, sáng chói mù, trừng mắt nhìn tôi thật sự làm cho tôi sợ hãi, lúc này nếu chị đi, tôi cũng khởi xướng hát, Trần Sinh có phải cũng có thể đến cửa nhà các chị náo loạn một hồi hay không?"
Chị dâu Trần hít sâu một hơi, đưa tay chỉ vào mặt Phương Tình, lời nói rất thô bỉ:
"Cô là đồ xui xẻo, ma quỷ như cô nói gì đó."
Phương Tình tuyệt không tức giận, từ trên ghế nhỏ đứng lên, khinh thường nhìn chị dâu Trần ngồi trên gò đá: "Lúc này chê lời tôi nói kỳ cục đúng không? Vậy chị sao lại không nghe chính mình nói lời quỷ quái gì? Đứa bé nhà các người bị dọa trước cửa nhà chúng tôi, chị đến tìm tôi tính sổ, tôi ngay cả bộ dáng đứa bé của nhà các người cũng không biết, hôm nay cả một ngày tôi cũng không đối mặt với nó. Hay đứa con nhà các người trùng hợp tới trước cửa nhà chúng tôi, nếu như ở trên núi hoang bị dọa sợ, chị có phải còn muốn lên trời đi tìm ông trời đùa giỡn uy phong hay không? Luôn miệng nói mệnh của chị, chưa từng nghe nói tới chuyện đứa nhỏ nhà mình phát sốt cao, không đi khám bệnh cho đứa nhỏ trước, không ở bên cạnh đứa nhỏ, trước tiên lại tìm đến cửa nhà người khác chơi trò vô lại. Có chuyện gì vậy? Mắng tôi một trận, bệnh của đứa bé nhà các người có tốt hơn không?”
Chị dâu Trần bị chọc giận muốn phát điên, nhiều người như vậy nhìn cô ta bị Phương Tình chỉ trích, quả thực có hơi không thể xuống đài, nhưng đứa câm này nói, miệng này quả thực lanh lợi, cô ta còn không phải là đối thủ của một đứa câm.
Hứa Thải Liên đứng trong đám người nhìn rất lâu, đi một bước từ trong đám người ra ngoài, khom lưng giơ tay lên nắm lấy cánh tay Chị dâu Trần, bộ dáng hiền lành: "Chị dâu Trần, đá lạnh, chị đừng ngồi nữa, bà con đều đang nhìn, náo loạn đến mức này cũng không đẹp. Đứa nhỏ nhà chị còn bệnh nằm trên giường chờ mẹ chăm, em đưa chị đi tìm y tá thôn để khám bệnh cho đứa nhỏ."
Trên mặt chị dâu Trần không nhịn được, không chịu buông tha cũng không chịu đi, Hứa Thải Liên vội vàng thay đổi một bộ mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Trần Sinh, mềm giọng nói ra một câu:
"Anh Sinh, chị dâu Trần cũng là yêu con, anh đừng so đo với chị ấy, chuyện này coi như cho qua đi, bà con trong thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cãi nhau cũng là chuyện thường xuyên, đứa nhỏ sinh bệnh, Chị dâu Trần nóng nảy tới choáng váng, anh chị đừng so đo."
Nói xong, không đợi Trần Sinh đáp lại, Hứa Thải Liên lôi kéo Chị dâu Trần rời đi, Chị dâu Trần tuy rằng còn có hơi kháng cự, nhưng lại tiêu mất, ở chỗ đứa câm không chiếm được thượng phong, dứt khoát nửa đẩy nửa thuận đi theo Hứa Thải Liên.
Dân chúng mắt thấy náo nhiệt đã tan, thì thầm theo đó tan đi, Phương Tình nhấc ghế nhỏ trên mặt đất lên, tức giận đi vào sân, một tay đóng cửa sân.
Trần Sinh không hiểu ra sao nhíu nhíu mày:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh mắt thấy chị dâu Trần bị em tức giận đến sắp điên lên, sao em đột nhiên lại nổi giận?"
Môi Phương Tình cong lên cao:
"A, em cãi nhau với người khác, lại để cho em gái Thải Liên kia làm người tốt, chậc, giống như khi cô ta ra mặt giải vây thì chị dâu Trần mới bị khuyên đi. Thật đáng tức giận.”
Trần Sinh không nhịn được giơ tay cạo sống mũi vểnh lên của Phương Tình, bộ dáng tức giận của Phương Tình quả thực quá khiến người ta vui vẻ, Trần Sinh không nhịn được mở miệng dỗ dành:
"Anh cũng mặc kệ ai làm người tốt, chỉ cần em không chịu thiệt là được, xem như là Hứa Thải Liên một ngày nào đó chọc em, anh cũng không thể để cho e, chịu thiệt."
Phương Tình không nhịn được cười ra một tiếng:
"Anh tốt nhất nói chuyện có tính toán, đừng để đến lúc đó em gái tốt của anh khóc, anh đã đau lòng."
Trần Sinh nhìn mặt mày cong cong của Phương Tình, thì thầm cam đoan mình tuyệt đối sẽ không, Phương Tình nhìn trời đã tối đen, đột nhiên cảnh giác, lớp học của Trần Sinh sợ là đã bị chậm trễ.
Hứa Thải Liên lôi kéo chị dâu Trần đi thật xa, nghe Chị dâu Trần than thở, không nhịn được khẽ thở dài:
"Đứa câm kia từ nhỏ đã không có ai quản, mẹ nó không dạy nó cho tốt, nó mới vô tâm vô phế như vậy, chị cũng đừng tức giận."
Trước mắt chị dâu Trần đột nhiên sáng ngời, cô ta làm sao không nghĩ tới, tìm Trần Sinh không cáo trạng được, cô ta còn có thể đi tìm cha mẹ đứa câm. Trần Sinh che chở đứa câm, nhưng trong lòng cha mẹ cô thì đang nghẹn tắt thở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro