Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng

Chương 38

Mê Tháp

2024-09-04 01:50:51

Mẹ Phương mặt mũi có hơi dữ tợn, hung hăng vỗ vỗ bàn:

"Ngày mai mẹ tìm người biết chữ viết cho chúng ta một tờ tuyên bố thoát ly quan hệ, mẹ phải dán ở cửa thôn chúng ta, nếu mẹ không gióng trống khua chiêng đoạn tuyệt quan hệ với súc sinh kia, sau này không chừng bị người trong thôn tìm tới nhà chỉ vào mũi mắng, ông nói có phải không lão già?"

Cha Phương lạnh lùng hừ một tiếng:

"Nha đầu kia ngày đó nói cô gái gả ra ngoài hắt nước ra ngoài, nó đã đi rồi, có quan hệ gì với nhà chúng ta, chúng ta nhanh chóng phân rõ giới hạn với nó, đừng đến lúc ở nhà Trần Sinh chịu đói ăn không đủ no, lại trở về ăn lương thực của chúng ta. Con nhóc khốn, dám đập nồi của cha mẹ, sau này sống hay chết cũng không liên quan đến chúng ta.”

Phương Kiến Thế vừa nghe cha mẹ anh ta có thái độ kiên quyết như vậy, vội vàng mở miệng:

"Chuyện này com đi làm, con không chỉ phải tuyên bố, con còn phải tìm mấy anh em, tuyên dương ra ngoài thôn, phải làm cho người trong thôn đều biết chúng tôi không liên quan gì đến con nhóc xui xẻo kia, về sau nó là nó, chúng ta là chúng ta, Phương gia chúng ta chưa từng có loại nghiệt chủng này."

Phương Kiến Thế nói làm thì dám, sáng sớm hôm sau, người trong thôn gần như đều bị tiếng hét đánh thức, Phương Kiến Thế không biết từ đâu tìm tới cồng chiêng, gõ rung trời vang lên, mấy người hồ bằng cẩu hữu đi theo anh ta kêu to khắp thôn:

"Dân làng nghe đây, Phương gia đã đuổi Phương Tình ra khỏi nhà, từ nay về sau không có đứa con gái này, Phương Tình cho dù làm ra chuyện gì, đều không liên quan đến Phương gia."

Phương Tình đang ngủ say, cũng bị tiếng la hét này đánh thức, Trần Sinh cũng đồng thời mở mắt ra, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tình trong nháy mắt đỏ lên, nội tâm không nhịn được bắt đầu oán giận mình, mình ngủ thế nào lại lôi kéo người ta, còn bị Trần Sinh bắt được?

Trần Sinh nhìn Phương Tình đỏ mặt trong lòng mình, nhẹ giọng chế nhạo: "Phương Tình, ranh giới Sở Hán của em hình như không có tác dụng gì?”

Phương Tình xấu hổ vội vàng xoay người, cố chống trái phải nói qua loa, cô mở miệng:

"Bên ngoài đã gọi tên em, anh nghe tiếng xem, đinh tai nhức óc, anh còn có tâm tư chế giễu em? Chẳng lẽ khuỷu tay anh quẹo ra ngoài? Đi với họ?”

Trần Sinh đối mặt với phương Tình đột nhiên chỉ trích cũng không tức giận, thậm chí trong giọng nói có thêm vài phần quan tâm:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cha mẹ em tuyên bố rầm rộ phân rõ giới hạn với em như vậy, trong lòng em có khổ sở hay không?”

Mặt Phương Tình vẫn rất đỏ, cô căn bản không dám xoay người đối mặt với mặt Trần Sinh:

"Em buồn cái gì? Cha mẹ em, liếc mắt đã biết là người chỉ biết hút máu, em đập nồi của bọn họ chính là muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn. Anh ngẫm lại, lấy vẻ mặt tham lam vô độ của bọn họ, nếu biết em có thể biến ra nhiều thứ tốt như vậy, họ chẳng phải muốn bắt em trở về ép sạch hay sao? Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ trắng trợn đưa lời, nói không liên quan đến em, vậy họ ngay cả tới gần cũng không tới thì sao biết bí mật nhà chúng ta, chúng ta phải giấu đi, chỉ có thể để hai chúng ta biết.”

Trần Sinh thở phào nhẹ nhõm, lo lắng vốn có cũng không còn sót lại chút gì, trước kia anh vừa ngủ dậy đã phải nhanh chóng đứng dậy, vội đi làm, nhưng hôm nay lại có hơi tham luyến chiếc giường trong nhà, luôn muốn nói thêm vài câu với Phương Tình, giọng nói của anh vừa nhẹ vừa dịu dàng:

"Cho nên, em hù dọa con nhà chị dâu Trần cũng là bởi vì muốn đứa nhỏ nghịch ngợm này khiến nó không dám đến gần nhà chúng ta?"

Phương Tình đột nhiên hít sâu một hơi:

“Anh, anh lại biết em thật sự dọa đứa bé nhà chị dâu Trần? Vậy anh sao còn hợp lý giúp tôi em trút giận lên người chị dâu Trần?”

Ý cười nhẹ nhàng của Trần Sinh quanh quẩn trong căn phòng tồi tàn nho nhỏ, lời nói ra miệng cũng dễ nghe đến cực điểm:

"Ừm, anh bảo vệ khuyết điểm."

Trái tim Phương Tình đột nhiên bị câu nói nhẹ nhàng này đánh trúng, cô đột nhiên xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng Trần Sinh mặc áo ngủ mở cửa phòng để lại.

Ánh mặt trời sáng sớm từ cửa phòng chiếu vào, quanh người Trần Sinh phảng phất lóe ra kim quang, trên mặt đỏ lựng của Phương Tình không tự chủ được hiện ra nụ cười khó có thể khắc chế. Thì ra bị người nâng niu trong lòng bàn tay là loại cảm giác này, cho dù ở trong căn phòng bùn đất cũ nát, cô cũng đủ ấm áp.

Trần Sinh siêng năng lấy gạo từ phòng củi ra, thật cẩn thận rót vào vại gạo, nghĩ đến mặt Phương Tình, tươi cười đã không nhịn được bò lên khóe miệng, chuẩn bị nấu cháo gạo nóng hổi cho Phương Tình ăn.

Phương Tình đang ngủ ngon bị quấy rầy, cô cũng phá lệ dậy sớm. Đi đến phòng bếp, mùi cháo phiêu phiêu trong mũi của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng

Số ký tự: 0