Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng
Chương 48
Mê Tháp
2024-09-04 01:50:51
"Cám ơn anh trai đầu bảng tặng lễ vật cho tôi, sáng mai khi bán tùng nhung giảm giá cho anh, ngày mai chúng ta gặp đi, trời sắp tối, tôi phải xuống núi."
Nói xong, Phương Tình không chút lưu luyến tắt livestream, Trần Sinh còn một mình nằm dưới tàng cây thông lớn đấu tranh với các cây nấm tùng nhung hoàn chỉnh, Phương Tình buồn cười đi qua vỗ vỗ vai anh:
"Đừng đào nữa, hai chúng ta cũng không ăn được bao nhiêu, chúng ta về nhà đi."
Lần này tay Trần Sinh rất ổn định, ngay cả Phương Tình vỗ vai anh cũng không thể ảnh hưởng đến anh nửa phần, anh vừa cẩn thận tiến hành động tác dưới tay, vừa đáp lại Phương Tình:
"Chờ chút, cây này anh sẽ lập tức đào ra, anh hiện tại đã nắm giữ bí quyết, tuyệt đối sẽ không làm nát nó."
Phương Tình phốc cười một tiếng, Trần Sinh đào tùng nhung tới nghiện, Phương Tình nhu thuận ngồi xổm bên cạnh Trần Sinh, nhìn mồ hôi trên cổ anh.
Ánh hoàng hôn chiếu lên cánh tay anh, Trần Sinh có lẽ không biết tùng nhung này rốt cuộc quý giá đến mức nào, nhưng chuyện mình bảo anh làm, cho dù không có lý do, anh cũng sẽ làm rất nghiêm túc.
Đêm đó, khói nhà bếp Phương Tình và Trần Sinh tản ra mùi thơm kỳ dị, Yêu Oa lại một lần nữa tìm hương thơm nhìn về phía cửa lớn nhà Trần Sinh, lại một bước cũng không dám tới gần.
Phương Kiến Thế đi dạo trong thôn cũng ngửi thấy mùi thơm từ nhà Trần Sinh, trong lòng anh ta tuy rằng tò mò hai tên quỷ nghèo này rốt cuộc ăn gì, thế mà thơm thành như vậy, nhưng anh ta cũng một bước không hề tới gần, vừa rồi náo loạn đoạn tuyệt quan hệ với Phương Tình, nào có đạo lý lại đi rình mò?
Phương Tình và Trần Sinh ngồi trong phòng bếp ăn tùng nhung tươi ngon, căn bản không dừng lại được. Trần Sinh lúc này mới giật mình nhận ra, thứ bị dân làng không thèm nhìn, thế mà có thể ăn ngon đến mức này, Phương Tình nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn mặt Trần Sinh: "Trần Sinh, anh cảm thấy tùng nhung này có phải rất giống hai chúng ta hay không, bị dân làng bỏ qua, bị mọi người xem thường, nhưng một ngày nào đó tất cả mọi người sẽ biết thứ này quý giá. Sáng mai, chúng ta lặng lẽ lên núi, em muốn đổi những thứ bị dân làng ghét bỏ, đều đổi thành rất nhiều tiền.”
Trần Sinh ăn xong cơm trong chén, không khỏi có hơi muốn cười, Phương Tình so sánh hai người bọn họ với thứ dê cũng không thèn ngửi, nghe vào tai, còn có vài phần ý tứ, Trần Sinh ngẩng đầu nhìn mặt Phương Tình:
"Người bên kia các em còn có thể thông qua bảo bối kia của em cùng em nói chuyện à, anh vốn còn rất lo lắng, em ở trong thôn này không có người nói chuyện, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn, không nghĩ tới, trong bảo bối kia của em hình như có vô số người se đi cùng em. Tất cả họ dường như đều thông minh như em. Tất cả đều xem thứ gọi là Tùng Nhung là một bảo bối, chỉ là, em đổi thứ này thành tiền, có thể chi tiêu ở chỗ chúng ta không?”
Phương Tình nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh:
"Vậy cũng không thể, tiền của chúng em khác mệnh giá và phiên bản của các anh, chúng em đã sớm không còn vài xu vài hào tiền. Nhưng chuyện này anh đừng để ý, em có biện pháp của riêng mình. Anh đã ăn đủ chưa? Ăn no thì nhanh chóng dọn dẹp, trời đã tối. Hôm nay anh không thể thoát khỏi số phận đi học lớp học trực tuyến. Văn phòng phẩm em đã mua cho anh, em sẽ đến phòng củi lấy cho anh.”
Trần Sinh ngoan ngoãn đứng dậy, nhanh nhẹn cất bát đũa xong, lại chuyển bàn ăn cơm trong phòng bếp về phòng, Phương Tình vui vẻ từ phòng củi ôm ra một đống văn phòng phẩm đi vào phòng, trên mặt bàn đã được Trần Sinh lau sạch sẽ.
Trần Sinh nhìn đồ đạc bày đầy một bàn, quả thực có hơi kinh hoảng, Phương Tình chẳng những mua rất nhiều quyển sách hoa mỹ xanh xanh vàng vàng đẹp mắt cho anh, ngay cả bút thưu pháp, bút chì cũng mua rất nhiều.
Phương Tình thấy Trần Sinh ngơ ngác, lấy ra máy gọt bút, bỏ bút chì vào, lắc tay cầm của máy gọt bút, chỉ chốc lát sau một cây bút chì đã bị cô gọt nhọn, Trần Sinh giống như một nhà quê lên phố chưa từng thấy đồ tốt gì, nhìn thứ này nhìn thứ kia, đã sớm hoa mắt.
Vẻ mặt Phương Tình ngạo kiều, tiện tay ném cho anh một quyển sổ, cất kỹ tất cả các thứ còn lại, đưa bút chì đã gọt xong cho anh, sau đó mở điện thoại di động, mở tiết học trực tuyến đầu tiên của lớp một tiểu học, chính nghĩa uy nghiêm nói tuyên bố:
"Đồng chí Trần Sinh, nể mặt em đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nhiều văn phòng phẩm như vậy cho anh, anh phải học tập chăm chỉ, phấn đấu sớm tiến bộ, nền tảng của anh quá kém, phải cố gắng nhanh chóng tiến độ."
Nói xong, Phương Tình không chút lưu luyến tắt livestream, Trần Sinh còn một mình nằm dưới tàng cây thông lớn đấu tranh với các cây nấm tùng nhung hoàn chỉnh, Phương Tình buồn cười đi qua vỗ vỗ vai anh:
"Đừng đào nữa, hai chúng ta cũng không ăn được bao nhiêu, chúng ta về nhà đi."
Lần này tay Trần Sinh rất ổn định, ngay cả Phương Tình vỗ vai anh cũng không thể ảnh hưởng đến anh nửa phần, anh vừa cẩn thận tiến hành động tác dưới tay, vừa đáp lại Phương Tình:
"Chờ chút, cây này anh sẽ lập tức đào ra, anh hiện tại đã nắm giữ bí quyết, tuyệt đối sẽ không làm nát nó."
Phương Tình phốc cười một tiếng, Trần Sinh đào tùng nhung tới nghiện, Phương Tình nhu thuận ngồi xổm bên cạnh Trần Sinh, nhìn mồ hôi trên cổ anh.
Ánh hoàng hôn chiếu lên cánh tay anh, Trần Sinh có lẽ không biết tùng nhung này rốt cuộc quý giá đến mức nào, nhưng chuyện mình bảo anh làm, cho dù không có lý do, anh cũng sẽ làm rất nghiêm túc.
Đêm đó, khói nhà bếp Phương Tình và Trần Sinh tản ra mùi thơm kỳ dị, Yêu Oa lại một lần nữa tìm hương thơm nhìn về phía cửa lớn nhà Trần Sinh, lại một bước cũng không dám tới gần.
Phương Kiến Thế đi dạo trong thôn cũng ngửi thấy mùi thơm từ nhà Trần Sinh, trong lòng anh ta tuy rằng tò mò hai tên quỷ nghèo này rốt cuộc ăn gì, thế mà thơm thành như vậy, nhưng anh ta cũng một bước không hề tới gần, vừa rồi náo loạn đoạn tuyệt quan hệ với Phương Tình, nào có đạo lý lại đi rình mò?
Phương Tình và Trần Sinh ngồi trong phòng bếp ăn tùng nhung tươi ngon, căn bản không dừng lại được. Trần Sinh lúc này mới giật mình nhận ra, thứ bị dân làng không thèm nhìn, thế mà có thể ăn ngon đến mức này, Phương Tình nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn mặt Trần Sinh: "Trần Sinh, anh cảm thấy tùng nhung này có phải rất giống hai chúng ta hay không, bị dân làng bỏ qua, bị mọi người xem thường, nhưng một ngày nào đó tất cả mọi người sẽ biết thứ này quý giá. Sáng mai, chúng ta lặng lẽ lên núi, em muốn đổi những thứ bị dân làng ghét bỏ, đều đổi thành rất nhiều tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Sinh ăn xong cơm trong chén, không khỏi có hơi muốn cười, Phương Tình so sánh hai người bọn họ với thứ dê cũng không thèn ngửi, nghe vào tai, còn có vài phần ý tứ, Trần Sinh ngẩng đầu nhìn mặt Phương Tình:
"Người bên kia các em còn có thể thông qua bảo bối kia của em cùng em nói chuyện à, anh vốn còn rất lo lắng, em ở trong thôn này không có người nói chuyện, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn, không nghĩ tới, trong bảo bối kia của em hình như có vô số người se đi cùng em. Tất cả họ dường như đều thông minh như em. Tất cả đều xem thứ gọi là Tùng Nhung là một bảo bối, chỉ là, em đổi thứ này thành tiền, có thể chi tiêu ở chỗ chúng ta không?”
Phương Tình nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh:
"Vậy cũng không thể, tiền của chúng em khác mệnh giá và phiên bản của các anh, chúng em đã sớm không còn vài xu vài hào tiền. Nhưng chuyện này anh đừng để ý, em có biện pháp của riêng mình. Anh đã ăn đủ chưa? Ăn no thì nhanh chóng dọn dẹp, trời đã tối. Hôm nay anh không thể thoát khỏi số phận đi học lớp học trực tuyến. Văn phòng phẩm em đã mua cho anh, em sẽ đến phòng củi lấy cho anh.”
Trần Sinh ngoan ngoãn đứng dậy, nhanh nhẹn cất bát đũa xong, lại chuyển bàn ăn cơm trong phòng bếp về phòng, Phương Tình vui vẻ từ phòng củi ôm ra một đống văn phòng phẩm đi vào phòng, trên mặt bàn đã được Trần Sinh lau sạch sẽ.
Trần Sinh nhìn đồ đạc bày đầy một bàn, quả thực có hơi kinh hoảng, Phương Tình chẳng những mua rất nhiều quyển sách hoa mỹ xanh xanh vàng vàng đẹp mắt cho anh, ngay cả bút thưu pháp, bút chì cũng mua rất nhiều.
Phương Tình thấy Trần Sinh ngơ ngác, lấy ra máy gọt bút, bỏ bút chì vào, lắc tay cầm của máy gọt bút, chỉ chốc lát sau một cây bút chì đã bị cô gọt nhọn, Trần Sinh giống như một nhà quê lên phố chưa từng thấy đồ tốt gì, nhìn thứ này nhìn thứ kia, đã sớm hoa mắt.
Vẻ mặt Phương Tình ngạo kiều, tiện tay ném cho anh một quyển sổ, cất kỹ tất cả các thứ còn lại, đưa bút chì đã gọt xong cho anh, sau đó mở điện thoại di động, mở tiết học trực tuyến đầu tiên của lớp một tiểu học, chính nghĩa uy nghiêm nói tuyên bố:
"Đồng chí Trần Sinh, nể mặt em đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nhiều văn phòng phẩm như vậy cho anh, anh phải học tập chăm chỉ, phấn đấu sớm tiến bộ, nền tảng của anh quá kém, phải cố gắng nhanh chóng tiến độ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro