Thập Niên 70: Phát Sóng Trực Tiếp Bán Hàng
Chương 7
Mê Tháp
2024-09-04 01:50:51
Phương Kiến Thế nhìn biểu tình này của Trần Sinh, trong lòng mừng rỡ, nghe khẩu khí này của anh, chuyện Phương Tình đột nhiên nói chuyện được nhất định là thật, Phương Kiến Thế đưa tay đẩy Trần Sinh một cái, cất chân đi vào phòng bếp, tiếng kêu gào trong miệng càng thêm kiêu ngạo:
"Phương Tình, theo anh về nhà, nhà nghèo này ngay cả lông cũng không có, anh lại tìm một gia đình tốt cho em."
Phương Tình ngẩng đầu nhìn mặt Phương Kiến Thế, bộ dáng chua ngoa khắc nghiệt làm cho cô hơi có hơi buồn cười, Phương Tình giống như không phát hiện anh ta, giơ tay khí định thần nhàn kề sát canh gà vào bên miệng, thoáng nhấp một ngụm.
Phương Kiến Thế nhìn em gái không chịu thua kém của mình mặt không chút thay đổi uống canh, trong lòng giận dữ, giơ tay lên lật tung canh gà trong tay cô, chén rơi xuống đất trong nháy mắt bị vơ lung tung ra sàn, phát ra tiếng thanh thúy, canh gà hầm xong bị rơi đầy đất.
Đôi mắt Phương Tình trong nháy mắt tản mát ra ánh sáng phẫn nộ, vành mắt đỏ như một con sư tử nhỏ đang chuẩn bị phát động.
Trần Sinh đi vào, nhìn mảnh vỡ rải rác trên mặt đất, trong lòng tràn đầy đau khổ, đối với mặt Tiểu Tình, trong lòng tuy rằng thở dài mở miệng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng: "Anh em cũng đã đến đón em, nếu em muốn đi, anh cũng không miễn cưỡng."
Phương Tình hận sắt không thành thép trừng Trần Sinh một cái, từ lúc vừa rồi bắt đầu không biết đắc tội người này thế nào, vẫn luôn thả tay để cho mình đi.
Đáy lòng Phương Tình tức giận, trong đôi mắt nhìn về phía Phương Kiến Thế tràn ngập trào phúng:
"Yo, anh là ai, chạy đến nhà người khác phá hoại, ngày vui làm vỡ bát nhà người khác, cố ý tìm đánh có đúng không? Trần Sinh anh còn không đuổi anh ta ra ngoài?”
Phương Kiến Thế tràn đầy khiếp sợ gầm gừ:
"Được đó con nhóc mất tiền này, mày muốn lên trời à, ông đây là anh mày, mày lại chuẩn bị đuổi anh mày ra ngoài? Dân làng nói mày đột nhiên bị điên tao không tin, mày quả thực là lục thân bất nhận mà.”
Khóe miệng Phương Tinh trào phúng dần dần càng sâu hơn, trong thanh âm cũng đều là lạnh lẽo:
"Lúc tôi ngốc các người bức Trần Sinh cưới tôi, hiện tại tôi không ngốc cũng không câm, thế nào? Chuẩn bị đưa tôi trở lại để bán với giá tốt hơn? Anh đây tính toán thật tốt, nói trắng ra là anh không coi tôi là người.”
Phương Kiến Thế nhìn người từ nhỏ đã ngây ngô, trợn trắng mắt về phía mình, biểu tình miệt thị đó, phảng phất như mình ở trong mắt cô không bằng heo chó.
Một cỗ tức giận ở đáy lòng tự nhiên sinh ra, không quan tâm xông về phía Phương Tình, đưa tay muốn kéo cánh tay cô, trong miệng cũng hùng hùng hổ hổ: "Phương Tình, tao thấy mày cánh cứng, ngay cả anh mày cũng dám giáo huấn, chờ tao đưa mày về nhà, xem tao giáo huấn mày thế nào."
Vẻ mặt Phương Tình chán ghét nhìn bàn tay bẩn thỉu của Phương Kiến Thế vươn về phía mình, cũng không biết trước khi tới ăn gì, trên tay trong suốt, Phương Tình theo bản năng muốn né tránh, trước người đột nhiên có một bức tường người ngăn cản.
Trần Sinh mặt không chút thay đổi chắn trước người Phương Tình, sống lưng thẳng tắp, đưa tay đẩy Phương Kiến Thế một cái, Phương Kiến Thế mất lực lui về sau vài bước.
Tiếng nói dễ nghe của Trần Sinh truyền tới:
"Thế nào? Anh còn muốn động thủ? Tôi để anh vào cửa cũng chỉ vì nể mặt anh là anh trai của Phương Tình, nếu Phương Tình không muốn đi theo anh, nếu anh không chịu rời đi, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Trần Sinh đẩy anh ta không dùng mấy phần khí lực, đáy lòng Phương Kiến Thế lại có hơi sợ hãi.
Cha Phương mẹ Phương vội vàng đi vào, Phương Kiến Thế trong nháy mắt giống như bắt được rơm cứu mạng: "Mẹ, thằng nhóc Trần Sinh này không biết rót canh mê hồn gì cho con nhóc kia, con nhóc kia không đi theo con thì thôi, Trần Sinh còn chuẩn bị đánh con. Loại người vô tâm này, hôm nay nói gì cũng phải đưa Phương Tinh về nhà mới được, cuộc hôn nhân này chúng ta không kết.”
Mẹ Phương thấy con trai nhà mình bị uất ức, bà vốn có tình bảo vệ con mình, nên mở miệng ra đã hô:
"Phương Tình, thứ lang tâm cẩu phế này, mày giúp người ngoài bắt nạt đến trên đầu anh mày có phải không, tao sinh mày nuôi mày lâu như vậy, nếu mày có chút lương tâm thì theo tao trở về, loại người Trần Sinh động thủ với cả anh mày này, nhà chúng tao căn bản không thể chấp nhận được. Nếu hôm nay mày không đi theo tao, Phương gia chúng tao sẽ không có đứa con gái này, mày đi theo thằng nhóc nghèo Trần Sinh này, sớm muộn gì cũng chờ chết đói.”
Phương Tình cười lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, ngữ điệu không cao lại từng câu từng chữ đâm vào tim:
"Yo, lúc tôi vừa câm vừa ngốc, các người bảo tôi gả cho Trần Sinh thì không sợ tôi chết đói? Làm sao mà mặt mấy người có thể thay đổi nhanh như thế? Lúc không biết nói chuyện hận không thể đá tôi ra ngoài, tôi nói chuyện một hồi thì lại biến thành bánh bao thơm ngon?”
"Phương Tình, theo anh về nhà, nhà nghèo này ngay cả lông cũng không có, anh lại tìm một gia đình tốt cho em."
Phương Tình ngẩng đầu nhìn mặt Phương Kiến Thế, bộ dáng chua ngoa khắc nghiệt làm cho cô hơi có hơi buồn cười, Phương Tình giống như không phát hiện anh ta, giơ tay khí định thần nhàn kề sát canh gà vào bên miệng, thoáng nhấp một ngụm.
Phương Kiến Thế nhìn em gái không chịu thua kém của mình mặt không chút thay đổi uống canh, trong lòng giận dữ, giơ tay lên lật tung canh gà trong tay cô, chén rơi xuống đất trong nháy mắt bị vơ lung tung ra sàn, phát ra tiếng thanh thúy, canh gà hầm xong bị rơi đầy đất.
Đôi mắt Phương Tình trong nháy mắt tản mát ra ánh sáng phẫn nộ, vành mắt đỏ như một con sư tử nhỏ đang chuẩn bị phát động.
Trần Sinh đi vào, nhìn mảnh vỡ rải rác trên mặt đất, trong lòng tràn đầy đau khổ, đối với mặt Tiểu Tình, trong lòng tuy rằng thở dài mở miệng ngữ điệu lại rất nhẹ nhàng: "Anh em cũng đã đến đón em, nếu em muốn đi, anh cũng không miễn cưỡng."
Phương Tình hận sắt không thành thép trừng Trần Sinh một cái, từ lúc vừa rồi bắt đầu không biết đắc tội người này thế nào, vẫn luôn thả tay để cho mình đi.
Đáy lòng Phương Tình tức giận, trong đôi mắt nhìn về phía Phương Kiến Thế tràn ngập trào phúng:
"Yo, anh là ai, chạy đến nhà người khác phá hoại, ngày vui làm vỡ bát nhà người khác, cố ý tìm đánh có đúng không? Trần Sinh anh còn không đuổi anh ta ra ngoài?”
Phương Kiến Thế tràn đầy khiếp sợ gầm gừ:
"Được đó con nhóc mất tiền này, mày muốn lên trời à, ông đây là anh mày, mày lại chuẩn bị đuổi anh mày ra ngoài? Dân làng nói mày đột nhiên bị điên tao không tin, mày quả thực là lục thân bất nhận mà.”
Khóe miệng Phương Tinh trào phúng dần dần càng sâu hơn, trong thanh âm cũng đều là lạnh lẽo:
"Lúc tôi ngốc các người bức Trần Sinh cưới tôi, hiện tại tôi không ngốc cũng không câm, thế nào? Chuẩn bị đưa tôi trở lại để bán với giá tốt hơn? Anh đây tính toán thật tốt, nói trắng ra là anh không coi tôi là người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Kiến Thế nhìn người từ nhỏ đã ngây ngô, trợn trắng mắt về phía mình, biểu tình miệt thị đó, phảng phất như mình ở trong mắt cô không bằng heo chó.
Một cỗ tức giận ở đáy lòng tự nhiên sinh ra, không quan tâm xông về phía Phương Tình, đưa tay muốn kéo cánh tay cô, trong miệng cũng hùng hùng hổ hổ: "Phương Tình, tao thấy mày cánh cứng, ngay cả anh mày cũng dám giáo huấn, chờ tao đưa mày về nhà, xem tao giáo huấn mày thế nào."
Vẻ mặt Phương Tình chán ghét nhìn bàn tay bẩn thỉu của Phương Kiến Thế vươn về phía mình, cũng không biết trước khi tới ăn gì, trên tay trong suốt, Phương Tình theo bản năng muốn né tránh, trước người đột nhiên có một bức tường người ngăn cản.
Trần Sinh mặt không chút thay đổi chắn trước người Phương Tình, sống lưng thẳng tắp, đưa tay đẩy Phương Kiến Thế một cái, Phương Kiến Thế mất lực lui về sau vài bước.
Tiếng nói dễ nghe của Trần Sinh truyền tới:
"Thế nào? Anh còn muốn động thủ? Tôi để anh vào cửa cũng chỉ vì nể mặt anh là anh trai của Phương Tình, nếu Phương Tình không muốn đi theo anh, nếu anh không chịu rời đi, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Trần Sinh đẩy anh ta không dùng mấy phần khí lực, đáy lòng Phương Kiến Thế lại có hơi sợ hãi.
Cha Phương mẹ Phương vội vàng đi vào, Phương Kiến Thế trong nháy mắt giống như bắt được rơm cứu mạng: "Mẹ, thằng nhóc Trần Sinh này không biết rót canh mê hồn gì cho con nhóc kia, con nhóc kia không đi theo con thì thôi, Trần Sinh còn chuẩn bị đánh con. Loại người vô tâm này, hôm nay nói gì cũng phải đưa Phương Tinh về nhà mới được, cuộc hôn nhân này chúng ta không kết.”
Mẹ Phương thấy con trai nhà mình bị uất ức, bà vốn có tình bảo vệ con mình, nên mở miệng ra đã hô:
"Phương Tình, thứ lang tâm cẩu phế này, mày giúp người ngoài bắt nạt đến trên đầu anh mày có phải không, tao sinh mày nuôi mày lâu như vậy, nếu mày có chút lương tâm thì theo tao trở về, loại người Trần Sinh động thủ với cả anh mày này, nhà chúng tao căn bản không thể chấp nhận được. Nếu hôm nay mày không đi theo tao, Phương gia chúng tao sẽ không có đứa con gái này, mày đi theo thằng nhóc nghèo Trần Sinh này, sớm muộn gì cũng chờ chết đói.”
Phương Tình cười lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, ngữ điệu không cao lại từng câu từng chữ đâm vào tim:
"Yo, lúc tôi vừa câm vừa ngốc, các người bảo tôi gả cho Trần Sinh thì không sợ tôi chết đói? Làm sao mà mặt mấy người có thể thay đổi nhanh như thế? Lúc không biết nói chuyện hận không thể đá tôi ra ngoài, tôi nói chuyện một hồi thì lại biến thành bánh bao thơm ngon?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro