[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Bắt Đầu Ồn Ào 5
2025-01-10 22:30:02
Ngay khi đại đội trưởng nói xong, quả nhiên người dưới bục đã bắt đầu xôn xao bàn tán, lời gì cũng có.
Nhưng dù sao đối với người dân trong thôn mà nói, trả tiền vẫn khá hơn là cho lương thực.
Từ chỗ của bọn họ, muốn đến công xã cũng phải đi mất bốn tiếng đồng hồ, nếu vào trong huyện còn phải ngồi xe buýt hai tiếng, nói thật, muốn dùng tiền cũng không có chỗ để dùng. Hơn nữa bọn họ lại không có phiếu, tốn công tốn sức vào trong thành phố, vừa lãng phí sức lực vừa lãng phí lương thực, chẳng cần thiết lắm.
Thêm vào đó, dù sao nhà người ta là thật sự có người chết, hơn nữa chú ba Tô chết như thế nào mọi người trong thôn đều biết rõ, chính là vì giúp người này giúp người kia, sống nhăn răng làm cho mình mệt đến chết.
Đối với một người tốt, chết vì làm việc quá mệt mỏi, cho dù là người nghèo đến đâu cũng vẫn sẵn lòng tích chút đức cho cái miệng.
Vậy nên mặc dù nói lần này đại đội đã ra nhiều máu, chi một số tiền lớn lên đến sáu trăm đồng cho gia đình nhà chú ba Tô, nhưng người trong thôn cũng chỉ thì thầm bàn tán, bày tỏ sự ghen tỵ và đố kỵ của mình, nhưng cũng không thật sự có người dám đứng ra, lớn tiếng nói mình không đồng ý.
Bình thường vào những lúc như này, tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ, đại đội trưởng tuyên bố, nếu không có ai tỏ thái độ nói không đồng ý, thường thì sự việc coi như đã được chấp nhận.
Đại đội trưởng Vương Đại Lực thấy mọi chuyện xem như thuận lợi, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thực ra chuyện của chú ba Tô này, không lớn cũng không nhỏ.
Gia đình chú ba Tô quả thực sống không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần Lưu Lan Hương không gây chuyện, đại đội bồi thường sáu trăm đồng đã không ít, tương đương với công điểm của một lao động khỏe mạnh trong bốn đến năm năm rồi.
Chỗ bọn họ là vùng sâu vùng xa, qua vài ngọn núi nữa thì đã là địa giới của nước khác, thu nhập bình quân đầu người cũng không cao, nếu anh ta cho nhiều, thì chắc chắn mọi người trong thôn sẽ nổi giận.
Nhưng nếu Lưu Lan Hương thật sự không tiếc giá nào mà khiếu nại lên trên, vậy thì người đại đội trưởng là anh ta đây về cơ bản xem như khó mà giữ được vị trí, dù sao việc thu hoạch gấp suốt đêm là anh ta phê duyệt, chú ba Tô liên tục đổi ca với người ta làm việc suốt mấy đêm, anh ta biết mà cũng không ngăn cản, nên cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng dù sao đối với người dân trong thôn mà nói, trả tiền vẫn khá hơn là cho lương thực.
Từ chỗ của bọn họ, muốn đến công xã cũng phải đi mất bốn tiếng đồng hồ, nếu vào trong huyện còn phải ngồi xe buýt hai tiếng, nói thật, muốn dùng tiền cũng không có chỗ để dùng. Hơn nữa bọn họ lại không có phiếu, tốn công tốn sức vào trong thành phố, vừa lãng phí sức lực vừa lãng phí lương thực, chẳng cần thiết lắm.
Thêm vào đó, dù sao nhà người ta là thật sự có người chết, hơn nữa chú ba Tô chết như thế nào mọi người trong thôn đều biết rõ, chính là vì giúp người này giúp người kia, sống nhăn răng làm cho mình mệt đến chết.
Đối với một người tốt, chết vì làm việc quá mệt mỏi, cho dù là người nghèo đến đâu cũng vẫn sẵn lòng tích chút đức cho cái miệng.
Vậy nên mặc dù nói lần này đại đội đã ra nhiều máu, chi một số tiền lớn lên đến sáu trăm đồng cho gia đình nhà chú ba Tô, nhưng người trong thôn cũng chỉ thì thầm bàn tán, bày tỏ sự ghen tỵ và đố kỵ của mình, nhưng cũng không thật sự có người dám đứng ra, lớn tiếng nói mình không đồng ý.
Bình thường vào những lúc như này, tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ, đại đội trưởng tuyên bố, nếu không có ai tỏ thái độ nói không đồng ý, thường thì sự việc coi như đã được chấp nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội trưởng Vương Đại Lực thấy mọi chuyện xem như thuận lợi, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thực ra chuyện của chú ba Tô này, không lớn cũng không nhỏ.
Gia đình chú ba Tô quả thực sống không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần Lưu Lan Hương không gây chuyện, đại đội bồi thường sáu trăm đồng đã không ít, tương đương với công điểm của một lao động khỏe mạnh trong bốn đến năm năm rồi.
Chỗ bọn họ là vùng sâu vùng xa, qua vài ngọn núi nữa thì đã là địa giới của nước khác, thu nhập bình quân đầu người cũng không cao, nếu anh ta cho nhiều, thì chắc chắn mọi người trong thôn sẽ nổi giận.
Nhưng nếu Lưu Lan Hương thật sự không tiếc giá nào mà khiếu nại lên trên, vậy thì người đại đội trưởng là anh ta đây về cơ bản xem như khó mà giữ được vị trí, dù sao việc thu hoạch gấp suốt đêm là anh ta phê duyệt, chú ba Tô liên tục đổi ca với người ta làm việc suốt mấy đêm, anh ta biết mà cũng không ngăn cản, nên cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro