[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Bắt Đầu Ồn Ào 7
2025-01-10 22:30:02
Tô Dĩnh thấy thời cơ đã chín muồi, bèn há miệng gào khóc: “Hu hu hu! Người ba đáng thương của con! Ba dẫn con theo đi! Để lại mẹ góa con côi tụi con làm sao mà sống đây!”
Sáu trăm đồng không phải là ít, nhưng có thể dùng được bao nhiêu năm? Sau vài năm nữa thì sao, nhà bọn họ phải sống thế nào? Đến lúc đó bốn đứa nhỏ trong nhà đều phải đi học, ba đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ riêng việc ăn mặc cũng đã là một khoản chi lớn rồi.
Quả thực cô ấy có thể tìm cách kiếm tiền, nhưng hiện tại không khí còn rất căng thẳng, cô ấy chỉ là một đứa bé, nếu thường xuyên đến chợ đen thì sẽ dễ bị để ý.
Vậy nên nhất định phải làm lớn chuyện, ít nhất phải để đại đội miễn học phí cho bốn đứa bọn họ, mỗi người mỗi năm ba đồng, bốn người học xong cấp một và cấp hai là một khoản tiền lớn, một trăm lẻ tám đồng!
Thằng hai Tô Mậu và thằng ba Tô Thành thấy chị gái khóc, cũng mau chóng làm theo: “Huhuhu... Ba ơi! Ba ơi huhu!!”
Hai cậu bé không biết cách nói nhiều như chị, nhưng gào họng khóc to thì vẫn làm được.
Kiếp trước cũng có một màn này, nhưng Lưu Lan Hương căn bản không biết cách làm ầm ĩ, vì vậy lần này, Tô Dĩnh đã nói trước với hai em trai lớn, ba người phối hợp vô cùng tốt, khóc lóc như thể thấy hết chuyện thảm trên đời, quyết tâm khóc đến khi làm lớn chuyện, khóc đến kinh thiên động địa quỷ khóc sói gào.
Khóe mắt của Tô Du giật càng lợi hại hơn.
Những gì chị gái Tô Dĩnh nói thực ra rất tốt, rất hợp lý, nhưng không giống như lời mà một đứa trẻ chín tuổi nên nói, ngược lại hợp để người mẹ góa của bọn họ nói hơn…
Thấy mấy đứa nhỏ khóc, lúc nãy Lưu Lan Hương vẫn còn lặng lẽ lau nước mắt cũng cảm thấy xúc động, càng khóc thê thảm hơn.
Nhưng từ khi Lưu Lan Hương quỳ xuống, những người bàn luận xung quanh cũng đã lớn tiếng hơn hẳn.
Dù sao trong thôn không có nhiều tài sản, nếu chia cho gia đình chú ba Tô nhiều một chút, thì chẳng phải phần của bọn họ sẽ ít đi hay sao?
“Theo ý tôi nhé, lần này chú ba Tô chết đúng lúc lắm, một năm nông thôn chúng ta cũng không tích g được bao nhiêu tiền, lần này nhà bọn họ lại nhận được sáu trăm đồng lận!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáu trăm đồng không phải là ít, nhưng có thể dùng được bao nhiêu năm? Sau vài năm nữa thì sao, nhà bọn họ phải sống thế nào? Đến lúc đó bốn đứa nhỏ trong nhà đều phải đi học, ba đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ riêng việc ăn mặc cũng đã là một khoản chi lớn rồi.
Quả thực cô ấy có thể tìm cách kiếm tiền, nhưng hiện tại không khí còn rất căng thẳng, cô ấy chỉ là một đứa bé, nếu thường xuyên đến chợ đen thì sẽ dễ bị để ý.
Vậy nên nhất định phải làm lớn chuyện, ít nhất phải để đại đội miễn học phí cho bốn đứa bọn họ, mỗi người mỗi năm ba đồng, bốn người học xong cấp một và cấp hai là một khoản tiền lớn, một trăm lẻ tám đồng!
Thằng hai Tô Mậu và thằng ba Tô Thành thấy chị gái khóc, cũng mau chóng làm theo: “Huhuhu... Ba ơi! Ba ơi huhu!!”
Hai cậu bé không biết cách nói nhiều như chị, nhưng gào họng khóc to thì vẫn làm được.
Kiếp trước cũng có một màn này, nhưng Lưu Lan Hương căn bản không biết cách làm ầm ĩ, vì vậy lần này, Tô Dĩnh đã nói trước với hai em trai lớn, ba người phối hợp vô cùng tốt, khóc lóc như thể thấy hết chuyện thảm trên đời, quyết tâm khóc đến khi làm lớn chuyện, khóc đến kinh thiên động địa quỷ khóc sói gào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe mắt của Tô Du giật càng lợi hại hơn.
Những gì chị gái Tô Dĩnh nói thực ra rất tốt, rất hợp lý, nhưng không giống như lời mà một đứa trẻ chín tuổi nên nói, ngược lại hợp để người mẹ góa của bọn họ nói hơn…
Thấy mấy đứa nhỏ khóc, lúc nãy Lưu Lan Hương vẫn còn lặng lẽ lau nước mắt cũng cảm thấy xúc động, càng khóc thê thảm hơn.
Nhưng từ khi Lưu Lan Hương quỳ xuống, những người bàn luận xung quanh cũng đã lớn tiếng hơn hẳn.
Dù sao trong thôn không có nhiều tài sản, nếu chia cho gia đình chú ba Tô nhiều một chút, thì chẳng phải phần của bọn họ sẽ ít đi hay sao?
“Theo ý tôi nhé, lần này chú ba Tô chết đúng lúc lắm, một năm nông thôn chúng ta cũng không tích g được bao nhiêu tiền, lần này nhà bọn họ lại nhận được sáu trăm đồng lận!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro