Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 14
Cổ Tình
2024-08-31 21:31:05
Tới những năm chín mươi, thời đại mà ai ai cũng có thể kiếm tiền, khi đó cô bé cũng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút xíu, có thể đầu tư chứng khoán, kinh doanh bất động sản.
Nghĩ tới tương lai đầy hứa hẹn, cô bé tràn đầy hy vọng, khí thế hừng hực.
Nhưng cúi đầu, trông thấy hai bàn tay bé xíu của mình, mới viết được vài chữ mà đã mỏi như cả tay, cô bé không vui nổi nữa.
Thôi vậy, tắm rửa rồi đi ngủ, cứ từ từ mà làm cũng được.
...
Trời tang tảng sáng.
Để tiết kiệm thức ăn, người lớn trong nhà không ăn sáng, nhưng vẫn phải cho đám trẻ ăn.
Hôm nay đến lượt thím Tư Đinh Mỹ Liên làm bữa sáng cho đám trẻ, cô ấy luộc một nồi ngô nếp lớn, còn cố ý bỏ vào thêm một ít đường đỏ, đường đỏ này cô ấy lấy từ bên nhà ngoại, muốn cung cấp thêm chất dinh dưỡng cho đám trẻ.
Tần Khanh thức giấc, thấy anh cả Tần Chiếu An đang đánh răng rửa mặt cho cha mình.
Cô bé cũng như một cái đuôi nho nhỏ, cầm một chiếc khăn bông, đợi cha rửa mặt xong thì đưa khăn bông tới.
Tần Hoài Sơn cười khẽ, bế con gái bé bỏng lên, thơm một cái lên khuôn mặt bé bỏng đáng yêu của cô bé.
“Cha có râu, ngứa lắm.” Tần Khanh bụm mặt, không cho cha mình hôn.
Trên cằm Tần Hoài Sơn lún phún toàn râu, cọ cho gương mặt cô bé đỏ bừng, cô bé nhăn mặt đẩy cằm cha mình ra, sau đó giãy giụa đòi nhảy xuống đất.
Tần Hoài Sơn lôi thôi lếch thếch bao lâu nay chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ bị con cái bảo bối ghét bỏ, anh ấy mới sờ cằm, nhìn về phía Tần Chiếu An đang chuẩn bị đi cất chậu rửa mặt.
Tần Chiếu An hiểu ra ngay: “Nhà mình không có dao cạo râu, lát nữa cha cháu sẽ tới công xã mua thức ăn, để cháu bảo cha mua cho bác một cái ạ.”
Tần Hoài Sơn chìa ra một chiếc vé đồ công nghiệp, mua dao cạo râu, nhất định phải dùng vé này.
Chân Tần Khanh ngắn, còn chưa đi xa, nghe thấy lời này, cô bé mở cửa, thò đầu vào bên trong, tò mò hỏi: “Công xã ư?”
Hai mắt cô bé sáng lấp lánh, khiến người ta không tài nào rời mắt được.
Sáng nay vừa thức giấc cô bé đã tính toán xong, dục tốc bất đạt, cô bé phải đi từ từ từng bước một mới được.
Về kế hoạch cải thiện cuộc sống của mình, việc đầu tiên cô bé cần giải quyết là vấn đề nhà ở.
Nhưng trong nhà có nhiều người như vậy, xây nhà ít nhất cũng phải có năm gian, vậy thì sẽ tốn rất nhiều tiền, cô bé không biết gì về thời đại này, cũng không rõ vật giá ở thời đại này ra sao. Vì thế, cô bé muốn tới mấy nơi như công xã, cửa hàng để thám thính.
Nhưng một đứa bé như Tần Khanh, không có người lớn dẫn đường, chắc chắn không thể đi xa. Thậm chí ngay cả ở đội sản xuất, chỉ cần cô bé ra khỏi sân nhà họ Tần, phía sau lúc nào cũng là tám chính người anh đi theo hộ tống.
Tần Chiếu An gật đầu: “Lương thực trong nhà sắp hết rồi, phải đi mua thêm lương thực.”
Tần Khanh nghĩ ngợi một lát, sau đó lập tức quay lưng, chập chững chạy tới phòng chú Hai ở cách vách.
Người ở nông thôn không có thói quen gõ cửa, cô bé đẩy cửa đi vào luôn, sau đó ôm chặt đùi chú Hai.
Chú Hai bị cô bé bám lấy mà sửng sốt: “Đây không phải Bảo Nhi hay sao. Có chuyện gì vậy, cháu tới gọi Tiểu Tứ đi chơi sao?”
Tiểu Nhị và Tiểu Tam nằm trên giường không chịu thua, lập tức nhìn qua: “Sao chỉ gọi mỗi Tiểu Tứ chứ, còn bọn anh nữa cơ mà.”
Tần Khanh mừng thầm, khoa chân múa tay liên hồi: “Chú Hai, công xã là gì thế ạ?”
Nghĩ tới tương lai đầy hứa hẹn, cô bé tràn đầy hy vọng, khí thế hừng hực.
Nhưng cúi đầu, trông thấy hai bàn tay bé xíu của mình, mới viết được vài chữ mà đã mỏi như cả tay, cô bé không vui nổi nữa.
Thôi vậy, tắm rửa rồi đi ngủ, cứ từ từ mà làm cũng được.
...
Trời tang tảng sáng.
Để tiết kiệm thức ăn, người lớn trong nhà không ăn sáng, nhưng vẫn phải cho đám trẻ ăn.
Hôm nay đến lượt thím Tư Đinh Mỹ Liên làm bữa sáng cho đám trẻ, cô ấy luộc một nồi ngô nếp lớn, còn cố ý bỏ vào thêm một ít đường đỏ, đường đỏ này cô ấy lấy từ bên nhà ngoại, muốn cung cấp thêm chất dinh dưỡng cho đám trẻ.
Tần Khanh thức giấc, thấy anh cả Tần Chiếu An đang đánh răng rửa mặt cho cha mình.
Cô bé cũng như một cái đuôi nho nhỏ, cầm một chiếc khăn bông, đợi cha rửa mặt xong thì đưa khăn bông tới.
Tần Hoài Sơn cười khẽ, bế con gái bé bỏng lên, thơm một cái lên khuôn mặt bé bỏng đáng yêu của cô bé.
“Cha có râu, ngứa lắm.” Tần Khanh bụm mặt, không cho cha mình hôn.
Trên cằm Tần Hoài Sơn lún phún toàn râu, cọ cho gương mặt cô bé đỏ bừng, cô bé nhăn mặt đẩy cằm cha mình ra, sau đó giãy giụa đòi nhảy xuống đất.
Tần Hoài Sơn lôi thôi lếch thếch bao lâu nay chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng bây giờ bị con cái bảo bối ghét bỏ, anh ấy mới sờ cằm, nhìn về phía Tần Chiếu An đang chuẩn bị đi cất chậu rửa mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Chiếu An hiểu ra ngay: “Nhà mình không có dao cạo râu, lát nữa cha cháu sẽ tới công xã mua thức ăn, để cháu bảo cha mua cho bác một cái ạ.”
Tần Hoài Sơn chìa ra một chiếc vé đồ công nghiệp, mua dao cạo râu, nhất định phải dùng vé này.
Chân Tần Khanh ngắn, còn chưa đi xa, nghe thấy lời này, cô bé mở cửa, thò đầu vào bên trong, tò mò hỏi: “Công xã ư?”
Hai mắt cô bé sáng lấp lánh, khiến người ta không tài nào rời mắt được.
Sáng nay vừa thức giấc cô bé đã tính toán xong, dục tốc bất đạt, cô bé phải đi từ từ từng bước một mới được.
Về kế hoạch cải thiện cuộc sống của mình, việc đầu tiên cô bé cần giải quyết là vấn đề nhà ở.
Nhưng trong nhà có nhiều người như vậy, xây nhà ít nhất cũng phải có năm gian, vậy thì sẽ tốn rất nhiều tiền, cô bé không biết gì về thời đại này, cũng không rõ vật giá ở thời đại này ra sao. Vì thế, cô bé muốn tới mấy nơi như công xã, cửa hàng để thám thính.
Nhưng một đứa bé như Tần Khanh, không có người lớn dẫn đường, chắc chắn không thể đi xa. Thậm chí ngay cả ở đội sản xuất, chỉ cần cô bé ra khỏi sân nhà họ Tần, phía sau lúc nào cũng là tám chính người anh đi theo hộ tống.
Tần Chiếu An gật đầu: “Lương thực trong nhà sắp hết rồi, phải đi mua thêm lương thực.”
Tần Khanh nghĩ ngợi một lát, sau đó lập tức quay lưng, chập chững chạy tới phòng chú Hai ở cách vách.
Người ở nông thôn không có thói quen gõ cửa, cô bé đẩy cửa đi vào luôn, sau đó ôm chặt đùi chú Hai.
Chú Hai bị cô bé bám lấy mà sửng sốt: “Đây không phải Bảo Nhi hay sao. Có chuyện gì vậy, cháu tới gọi Tiểu Tứ đi chơi sao?”
Tiểu Nhị và Tiểu Tam nằm trên giường không chịu thua, lập tức nhìn qua: “Sao chỉ gọi mỗi Tiểu Tứ chứ, còn bọn anh nữa cơ mà.”
Tần Khanh mừng thầm, khoa chân múa tay liên hồi: “Chú Hai, công xã là gì thế ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro