Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 16
Cổ Tình
2024-08-31 21:31:05
Hứa Xuân Nhạn càng nghĩ càng thấy giận, nhưng cứ nghĩ đến kiếp trước, vì vụ lũ lụt sau vụ mùa cuối thu đó, không chỉ mỗi tên tàn tật Tần Hoài Sơn, mà cả em thứ Tần Hoài Xuyên cũng đều bỏ mạng, mấy đứa con khác của bọn họ cũng chết theo.
Sau này nhà họ Tần chỉ còn lại chú Tư, Tần Hoài Lưu, nhưng Tần Hoài Lưu dù không chết nhưng cũng biến thành một người què. Cả một gia đình ấm áp, đông đúc như thế tan tành chỉ sau một đêm, chú Tư sống mà không làm được việc nặng, chỉ sống dựa vào sức lao động của mấy người con dâu, cuộc đời cơ cực không để đâu cho hết.
Nghĩ thế, Hứa Xuân Nhạn lại cười lạnh: “Đám quỷ đoản mệnh không có đạo đức, cả nhà bọn họ đều là hạng chẳng tốt lành gì. Nhà sập chết bọn họ đi, tốt nhất thì chết thêm mấy người nữa.”
Ả cay nghiệt “hừ” một tiếng, sau đó đứng bật dậy.
“Mẹ.” Cô ta gọi bà Hứa.
Sau khi sống lại, khả năng tiên đoán chính là món quà trời ban của ả, ả có thể biết trước tương lai.
Ngoài việc bám dính lấy người bạn thanh mai trúc mã thành đạt kia, ả còn định làm thêm vài việc khác.
Đầu tiên kết giao với mấy người hàng xóm nghèo xung quanh nhà họ Hứa cho thật tốt. Kiếp trước, mấy người hàng đó cũng từng khiến cô ta bất ngờ, có người tương lai trở thành “mệnh phụ phu nhân” nhà quan lớn, cũng có người vào nam ra bắc, bỏ vốn làm ăn, cuộc sống càng ngày càng sung túc.
Hứa Xuân Nhạn kéo mẹ Hứa lại mà thì thầm, ả tin rằng kiếp này mình chắc chắn sẽ được sống ngày lành tháng tốt, giàu sang phú quý, khiến tất cả mọi người đều phải quỳ dưới chân ả.
...
Ở nông thôn, sau bữa sáng, Chú Hai, Tần Chiếu An và cô bé Tần Khanh bắt đầu lên đường tới công xã.
Bọn họ ngồi xe bò chở rơm rời khỏi đội sản xuất, người đánh xe là người nhà của đại đội trưởng. Nghe nói thời còn trẻ, ông ấy từng tham gia kháng chiến, trên người có thương tích, không làm được việc nặng, sau khi trở về thôn đã được phụng dưỡng.
Mỗi tháng, vào ngày mồng một và ngày mười lăm sẽ có phiên chợ, hôm nay tình cờ là ngày mười lăm, ông cụ phụ trách đánh xe, đưa mọi người người tới công xã hoặc các khu buôn bán lân cận.
“Bảo Nhi, nào, mau ăn đi.”
Tần Chiếu An lấy ra từ trong túi một quả trứng vịt lớn, sáng nay thím Tư đã lén luộc cho cô bé, cũng vì thế mà bà cụ Tần hết lời khen người Đinh Mỹ Liên.
Bởi vì những đứa trẻ khác trong nhà đều không có, chỉ có một quả, quả này dành cho Tần Khanh.
Tần Khanh cao giọng reo lên: “Trứng!”
Tần Chiếu An giúp cô bé bóc vỏ trứng, sợ quả trứng vịt lớn quá khiến cô bé mặc nghẹn, cẩn thận bẻ thành từng miếng nhỏ đút cho cô bé ăn.
Tần Khanh chỉ ăn được vài miếng đã che miệng lại, cô bé sờ cái bụng tròn vo của mình, bảo rằng: “Không ăn nổi nữa, sáng nay Bảo Nhi đã ăn một bát cháo đầy rồi.”
“Được, vậy để anh cất cho em, đợi chừng nào đói bụng thì ăn tiếp.”
Tần Chiếu An định bọc trứng vịt vào khăn tay, nhưng Tần Khanh nhanh tay ngăn lại, chỗ trứng vịt còn lại, cô bé đưa hơn phân nửa cho chú Hai, nửa non thì nhét vào miệng Tần Chiếu An.
Tần Khanh cười tủm tỉm: “Chú Hai và anh Chiếu An ăn đi ạ, Bảo Nhi no rồi.” Cô bé xoa bụng, tỏ vẻ rất hài lòng về bữa ăn sáng nay.
Sau này nhà họ Tần chỉ còn lại chú Tư, Tần Hoài Lưu, nhưng Tần Hoài Lưu dù không chết nhưng cũng biến thành một người què. Cả một gia đình ấm áp, đông đúc như thế tan tành chỉ sau một đêm, chú Tư sống mà không làm được việc nặng, chỉ sống dựa vào sức lao động của mấy người con dâu, cuộc đời cơ cực không để đâu cho hết.
Nghĩ thế, Hứa Xuân Nhạn lại cười lạnh: “Đám quỷ đoản mệnh không có đạo đức, cả nhà bọn họ đều là hạng chẳng tốt lành gì. Nhà sập chết bọn họ đi, tốt nhất thì chết thêm mấy người nữa.”
Ả cay nghiệt “hừ” một tiếng, sau đó đứng bật dậy.
“Mẹ.” Cô ta gọi bà Hứa.
Sau khi sống lại, khả năng tiên đoán chính là món quà trời ban của ả, ả có thể biết trước tương lai.
Ngoài việc bám dính lấy người bạn thanh mai trúc mã thành đạt kia, ả còn định làm thêm vài việc khác.
Đầu tiên kết giao với mấy người hàng xóm nghèo xung quanh nhà họ Hứa cho thật tốt. Kiếp trước, mấy người hàng đó cũng từng khiến cô ta bất ngờ, có người tương lai trở thành “mệnh phụ phu nhân” nhà quan lớn, cũng có người vào nam ra bắc, bỏ vốn làm ăn, cuộc sống càng ngày càng sung túc.
Hứa Xuân Nhạn kéo mẹ Hứa lại mà thì thầm, ả tin rằng kiếp này mình chắc chắn sẽ được sống ngày lành tháng tốt, giàu sang phú quý, khiến tất cả mọi người đều phải quỳ dưới chân ả.
...
Ở nông thôn, sau bữa sáng, Chú Hai, Tần Chiếu An và cô bé Tần Khanh bắt đầu lên đường tới công xã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ ngồi xe bò chở rơm rời khỏi đội sản xuất, người đánh xe là người nhà của đại đội trưởng. Nghe nói thời còn trẻ, ông ấy từng tham gia kháng chiến, trên người có thương tích, không làm được việc nặng, sau khi trở về thôn đã được phụng dưỡng.
Mỗi tháng, vào ngày mồng một và ngày mười lăm sẽ có phiên chợ, hôm nay tình cờ là ngày mười lăm, ông cụ phụ trách đánh xe, đưa mọi người người tới công xã hoặc các khu buôn bán lân cận.
“Bảo Nhi, nào, mau ăn đi.”
Tần Chiếu An lấy ra từ trong túi một quả trứng vịt lớn, sáng nay thím Tư đã lén luộc cho cô bé, cũng vì thế mà bà cụ Tần hết lời khen người Đinh Mỹ Liên.
Bởi vì những đứa trẻ khác trong nhà đều không có, chỉ có một quả, quả này dành cho Tần Khanh.
Tần Khanh cao giọng reo lên: “Trứng!”
Tần Chiếu An giúp cô bé bóc vỏ trứng, sợ quả trứng vịt lớn quá khiến cô bé mặc nghẹn, cẩn thận bẻ thành từng miếng nhỏ đút cho cô bé ăn.
Tần Khanh chỉ ăn được vài miếng đã che miệng lại, cô bé sờ cái bụng tròn vo của mình, bảo rằng: “Không ăn nổi nữa, sáng nay Bảo Nhi đã ăn một bát cháo đầy rồi.”
“Được, vậy để anh cất cho em, đợi chừng nào đói bụng thì ăn tiếp.”
Tần Chiếu An định bọc trứng vịt vào khăn tay, nhưng Tần Khanh nhanh tay ngăn lại, chỗ trứng vịt còn lại, cô bé đưa hơn phân nửa cho chú Hai, nửa non thì nhét vào miệng Tần Chiếu An.
Tần Khanh cười tủm tỉm: “Chú Hai và anh Chiếu An ăn đi ạ, Bảo Nhi no rồi.” Cô bé xoa bụng, tỏ vẻ rất hài lòng về bữa ăn sáng nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro