Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 1
Cổ Tình
2024-08-31 21:31:05
Năm 1971, đại đội sản xuất Tạc Tử Lĩnh.
"Cút ngay!"
Hứa Xuân Nhạn ghét bỏ đá văng đứa trẻ đang khóc ra.
Đứa trẻ kia mới ba tuổi, còn là một bé gái, sinh ra đã trắng trẻo, dung mạo hồng nhuận như ngọc, trông rất đáng yêu.
Cô bé sốt cao, khập khiễng giật giật góc áo Hứa Xuân Nhạn, giọng nói non nớt cầu xin cô ta đừng rời đi, nhưng Hứa Xuân Nhạn vẫn thật nhẫn tâm.
Hứa Xuân Nhạn trọng sinh từ hơn mười năm sau trở về, cô biết nhà họ Tần xong đời rồi, chồng cô là Tần Hoài Sơn vì bị thương nên xuất ngũ, trở thành người bại liệt tàn phế.
Kiếp trước cô vì chuyện này mà tâm tình không tốt, vô tình giết chết con gái của hai người, Tần Hoài Sơn vô cùng tức giận, nhưng đêm đó nhà họ Tần đã xảy ra chuyện, cả nhà không chết thì cũng bị thương.
"Đồ trời đánh!"
Bà cụ Tần đau lòng muốn chết, nhìn đứa bé ăn một đạp, đầu đập vào tường đất, không chảy máu, nhưng cái ót đã sưng lên một cục, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì đau. .
Bà nhanh chóng bế đứa bé từ dưới đất lên, ôm vào lòng dỗ dành.
"Đồ không có lương tâm!"
"Năm đó cô về nông thôn, ghét bỏ nơi này quá khổ, cô coi trọng cha Bảo Nhi là quân nhân, liền mặt dày mặt dạn đòi gả vào. Bây giờ thì hay rồi, cô bỏ đá xuống giếng mà không sợ gặp báo ứng sao."
Hứa Xuân Nhạn vừa nghe liền dừng lại: "Bà Tần, lời này bà nói ra nghiêm trọng quá, cái gì mà tôi không có lương tâm?"
Trên mặt cô ta lộ ra vẻ châm chọc: "Nhà họ Tần các người sinh con trai liên tiếp, cầu trời khấn Phật, ngày ngóng đêm mong sinh cũng chỉ mong sinh được một cô con gái, tôi đã sinh ra cái thứ hao tài tốn của kia cho các người, cũng coi như vừa lòng mấy người rồi còn gì."
"Huống hồ, Tần Hoài Sơn giờ đã bị liệt, thân dưới không còn cảm giác, sau này ăn uống mọi thứ còn phải dựa vào người khác hầu hạ, tôi còn trẻ như vậy, hà cớ gì phải bồi một tên tàn phế cả đời?"
Hứa Xuân Nhạn đảo mắt, khiêng chăn nệm đã gói sẵn quay người định rời đi.
Cùng lúc đó, trong lòng bà cụ Tần, cô bé hồng nhuận kia ôm đầu, sau gáy đau đớn không chịu nổi.
Đột nhiên, cái cổ bé nhỏ của cô bé nghiêng sang một bên, đầu gục xuống tắt thở.
Nhưng chỉ một giây sau, cô bé lại rên rỉ từ từ mở mắt ra.
Tần Khanh: "?"
Ngốc luôn.
Trước kia cô là cô nhi, khi lớn để hoàn thành việc học, cô phải vừa đi học vừa đi làm, sau này vô tình mua được một chiếc ngọc bội, ngoài ý muốn phát hiện trong ngọc bội cất giấu một không gian.
Không chỉ gieo trồng nuôi dưỡng được, mà còn có thể tích trữ vật tư, thậm chí còn có linh tuyền.
Có lẽ khi còn nhỏ cô đã phải chịu khổ quá nhiều, thành ra khi lớn có thói xấu tích trữ đồ ăn, cũng vì chạy lung tung trên đại lộ mua đồ, nên mới bị xe tải đâm chết, thật sự muốn khóc ra nước mắt.
Đến nỗi lúc này còn xuyên vào quyển truyện niên đại phá hủy tam quan này.
Nữ chính Hứa Xuân Nhạn là mẹ ruột của cô, kiếp trước cha cô là Tần Hoài Sơn vì bị thương mà phải xuất ngũ, thành ra Hứa Xuân Nhạn không vừa mắt Tần Hoài Sơn, chọc giận bà cụ Tần tức chết, nháo đến mức nhà họ Tần chia năm xẻ bảy, thậm chí còn đánh chết chính con gái của mình.
Theo cô ta, cuộc sống không như ý đều là do nhà họ Tần gây ra, sau khi bất ngờ trùng sinh, cô ta nhớ lại thanh mai trúc mã thuở nhỏ, kiếp trước vốn là kẻ ăn bám nhàn rỗi nhưng sau này lại trở thành ông trùm than đá.
Hứa Xuân Nhạn một lòng muốn ôm lấy cặp đùi vàng này nên đã bỏ chồng và con gái, ngủ với các quan chức, lấy được suất trở về thành phố.
Nói tóm lại, người này không biết xấu hổ.
Tần Khanh sau khi đọc mấy chương liền không nhịn được ghê tởm, lập tức xóa cuốn sách đi, ai ngờ nhân sinh gặp gỡ kỳ diệu.
Đột nhiên, Tần Khanh thấy Hứa Xuân Nhạn có điểm không đúng.
"Bà, tiền."
Đứa trẻ khóc đến khàn giọng nên nói không rõ ràng.
Tần Khanh lôi kéo quần áo của bà Tần, ngón tay nhỏ chỉ vào Hứa Xuân Nhạn: "Bà, tiền, cha, cô ta lấy tiền nhà mình."
Cổ họng đau như cắt, cô cố gắng nặn ra mấy chữ này.
Bà Tần ngẩn ra: "Bảo Nhi, ý con là sao?"
Tần Khanh nóng nảy, sờ lên cổ rồi chỉ vào Hứa Xuân Nhạn: "Bà ơi, cô ta lấy trộm tiền của chúng ta."
Sau khi Tần Hoài Sơn xảy ra tai nạn, quốc gia đã ban hành chế độ hưu trí, mặc dù nhà họ Tần đã tốn rất nhiều tiền để đưa anh ta đến tỉnh điều trị, nhưng vẫn còn dư lại hơn hai trăm.
Bà lão lập tức phản ứng, tức điên lên.
"Hay lắm! Thằng hai, thằng ba, mau chặn cửa, đè cái thứ tay chân không sạch sẽ này lại."
"Con đàn bà khốn khiếp, Hoài Sơn đã thành ra như vậy, sau này còn phải nuôi Bảo Nhi, trong nhà chỉ còn lại một ít tiền, ngươi còn dám vô lương tâm lấy đi?"
Bà lão rất tức giận, vội vàng đặt Tần Khanh xuống, lập tức lao về phía Hứa Xuân Nhạn, vung tay tát vào mặt cô ta.
Hứa Xuân Nhạn hét lên: "Con nhãi chết tiệt, mày nói cái gì vậy?"
Cô ta trừng mắt nhìn Tần Khanh, Tần Khanh mới ba tuổi, tay chân nhỏ bé, ngồi xuống băng ghế gỗ dưới mái hiên, mặt không đổi sắc nhìn lại cô ta.
Người mẹ như này thà không có còn hơn, vừa sinh con xong liền bỏ đi, con gái mình sốt cao cũng không thèm để ý.
Cô ta nghĩ cái gì vậy?
Nhà họ Tần tuy nghèo, nhưng đông người, Hứa Xuân Nhạn chỉ một thân một mình, cho nên xét về lực lượng chiến đấu thì đương nhiên không bằng nhà họ Tần.
Đặc biệt là bà Tần, người nổi tiếng hung hãn, bà giật lấy nắm tóc trên đầu, da đầu chảy máu, bà tát vào miệng mấy cái làm mặt cô ta bầm tím, trầy xước, cào đến mặt lộ ra vệt máu.
Các cô con dâu tìm thấy hơn hai trăm tệ từ bộ quần áo của cô ta cũng rất tức giận, họ chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như Hứa Xuân Nhạn.
"Cái đồ dơ bẩn, ném cô ta ra ngoài!"
Bà lão hét lên, mọi người liền bắt đầu xô đẩy.
Sự việc lớn như vậy xảy ra ở nhà họ Tần, sớm kinh động đến hàng xóm, mọi người vây lại xem náo nhiệt, cũng không khỏi thở dài, chỉ trỏ Hứa Xuân Nhạn.
"Sao Hứa Xuân Nhạn lại như vậy? Cô ta đúng là không có lương tâm, dù sao cũng là thanh niên trí thức ở thành phố."
“Trước đây Hoài Sơn mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp lên thành phố, tiền đó toàn là cô ta yêu cầu gửi lên để phụng dưỡng nhà mẹ đẻ.”
"Đúng là cái thứ lòng tham không đáy!"
"Tay chân không sạch sẽ, sao cô ta lại độc ác như vậy?"
Hứa Xuân Nhạn tức giận gào lên, che đầu đang chảy máu: "Mẹ kiếp, trốn khỉ ho cò gáy này đều là một lũ phiền phức, các người sẽ chết không tử tế!"
Mắng xong cô ta đột nhiên sửng sốt, như nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía mấy gian nhà bằng gạch nung của nhà họ Tần, cười lạnh.
Ở kiếp trước, trời mưa đổ mưa lớn sau vụ thu hoạch ở Tạc Tử Lĩnh, nhà họ Tần bị sập, cả nhà không chết thì cũng bị thương.
Cũng trong đêm đó, bởi vì cô đánh chết con gái ruột, Tần Hoài Sơn tức giận mắt đỏ ngầu, suýt chút nữa bóp chết cô.
Nhưng sau đó Tần Hoài Sơn bị xà nhà đè chết.
Cô không cần tức giận, dù sao cả gia đình này sớm muộn gì cũng gặp chuyện xui xẻo.
"Cút ngay!"
Hứa Xuân Nhạn ghét bỏ đá văng đứa trẻ đang khóc ra.
Đứa trẻ kia mới ba tuổi, còn là một bé gái, sinh ra đã trắng trẻo, dung mạo hồng nhuận như ngọc, trông rất đáng yêu.
Cô bé sốt cao, khập khiễng giật giật góc áo Hứa Xuân Nhạn, giọng nói non nớt cầu xin cô ta đừng rời đi, nhưng Hứa Xuân Nhạn vẫn thật nhẫn tâm.
Hứa Xuân Nhạn trọng sinh từ hơn mười năm sau trở về, cô biết nhà họ Tần xong đời rồi, chồng cô là Tần Hoài Sơn vì bị thương nên xuất ngũ, trở thành người bại liệt tàn phế.
Kiếp trước cô vì chuyện này mà tâm tình không tốt, vô tình giết chết con gái của hai người, Tần Hoài Sơn vô cùng tức giận, nhưng đêm đó nhà họ Tần đã xảy ra chuyện, cả nhà không chết thì cũng bị thương.
"Đồ trời đánh!"
Bà cụ Tần đau lòng muốn chết, nhìn đứa bé ăn một đạp, đầu đập vào tường đất, không chảy máu, nhưng cái ót đã sưng lên một cục, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì đau. .
Bà nhanh chóng bế đứa bé từ dưới đất lên, ôm vào lòng dỗ dành.
"Đồ không có lương tâm!"
"Năm đó cô về nông thôn, ghét bỏ nơi này quá khổ, cô coi trọng cha Bảo Nhi là quân nhân, liền mặt dày mặt dạn đòi gả vào. Bây giờ thì hay rồi, cô bỏ đá xuống giếng mà không sợ gặp báo ứng sao."
Hứa Xuân Nhạn vừa nghe liền dừng lại: "Bà Tần, lời này bà nói ra nghiêm trọng quá, cái gì mà tôi không có lương tâm?"
Trên mặt cô ta lộ ra vẻ châm chọc: "Nhà họ Tần các người sinh con trai liên tiếp, cầu trời khấn Phật, ngày ngóng đêm mong sinh cũng chỉ mong sinh được một cô con gái, tôi đã sinh ra cái thứ hao tài tốn của kia cho các người, cũng coi như vừa lòng mấy người rồi còn gì."
"Huống hồ, Tần Hoài Sơn giờ đã bị liệt, thân dưới không còn cảm giác, sau này ăn uống mọi thứ còn phải dựa vào người khác hầu hạ, tôi còn trẻ như vậy, hà cớ gì phải bồi một tên tàn phế cả đời?"
Hứa Xuân Nhạn đảo mắt, khiêng chăn nệm đã gói sẵn quay người định rời đi.
Cùng lúc đó, trong lòng bà cụ Tần, cô bé hồng nhuận kia ôm đầu, sau gáy đau đớn không chịu nổi.
Đột nhiên, cái cổ bé nhỏ của cô bé nghiêng sang một bên, đầu gục xuống tắt thở.
Nhưng chỉ một giây sau, cô bé lại rên rỉ từ từ mở mắt ra.
Tần Khanh: "?"
Ngốc luôn.
Trước kia cô là cô nhi, khi lớn để hoàn thành việc học, cô phải vừa đi học vừa đi làm, sau này vô tình mua được một chiếc ngọc bội, ngoài ý muốn phát hiện trong ngọc bội cất giấu một không gian.
Không chỉ gieo trồng nuôi dưỡng được, mà còn có thể tích trữ vật tư, thậm chí còn có linh tuyền.
Có lẽ khi còn nhỏ cô đã phải chịu khổ quá nhiều, thành ra khi lớn có thói xấu tích trữ đồ ăn, cũng vì chạy lung tung trên đại lộ mua đồ, nên mới bị xe tải đâm chết, thật sự muốn khóc ra nước mắt.
Đến nỗi lúc này còn xuyên vào quyển truyện niên đại phá hủy tam quan này.
Nữ chính Hứa Xuân Nhạn là mẹ ruột của cô, kiếp trước cha cô là Tần Hoài Sơn vì bị thương mà phải xuất ngũ, thành ra Hứa Xuân Nhạn không vừa mắt Tần Hoài Sơn, chọc giận bà cụ Tần tức chết, nháo đến mức nhà họ Tần chia năm xẻ bảy, thậm chí còn đánh chết chính con gái của mình.
Theo cô ta, cuộc sống không như ý đều là do nhà họ Tần gây ra, sau khi bất ngờ trùng sinh, cô ta nhớ lại thanh mai trúc mã thuở nhỏ, kiếp trước vốn là kẻ ăn bám nhàn rỗi nhưng sau này lại trở thành ông trùm than đá.
Hứa Xuân Nhạn một lòng muốn ôm lấy cặp đùi vàng này nên đã bỏ chồng và con gái, ngủ với các quan chức, lấy được suất trở về thành phố.
Nói tóm lại, người này không biết xấu hổ.
Tần Khanh sau khi đọc mấy chương liền không nhịn được ghê tởm, lập tức xóa cuốn sách đi, ai ngờ nhân sinh gặp gỡ kỳ diệu.
Đột nhiên, Tần Khanh thấy Hứa Xuân Nhạn có điểm không đúng.
"Bà, tiền."
Đứa trẻ khóc đến khàn giọng nên nói không rõ ràng.
Tần Khanh lôi kéo quần áo của bà Tần, ngón tay nhỏ chỉ vào Hứa Xuân Nhạn: "Bà, tiền, cha, cô ta lấy tiền nhà mình."
Cổ họng đau như cắt, cô cố gắng nặn ra mấy chữ này.
Bà Tần ngẩn ra: "Bảo Nhi, ý con là sao?"
Tần Khanh nóng nảy, sờ lên cổ rồi chỉ vào Hứa Xuân Nhạn: "Bà ơi, cô ta lấy trộm tiền của chúng ta."
Sau khi Tần Hoài Sơn xảy ra tai nạn, quốc gia đã ban hành chế độ hưu trí, mặc dù nhà họ Tần đã tốn rất nhiều tiền để đưa anh ta đến tỉnh điều trị, nhưng vẫn còn dư lại hơn hai trăm.
Bà lão lập tức phản ứng, tức điên lên.
"Hay lắm! Thằng hai, thằng ba, mau chặn cửa, đè cái thứ tay chân không sạch sẽ này lại."
"Con đàn bà khốn khiếp, Hoài Sơn đã thành ra như vậy, sau này còn phải nuôi Bảo Nhi, trong nhà chỉ còn lại một ít tiền, ngươi còn dám vô lương tâm lấy đi?"
Bà lão rất tức giận, vội vàng đặt Tần Khanh xuống, lập tức lao về phía Hứa Xuân Nhạn, vung tay tát vào mặt cô ta.
Hứa Xuân Nhạn hét lên: "Con nhãi chết tiệt, mày nói cái gì vậy?"
Cô ta trừng mắt nhìn Tần Khanh, Tần Khanh mới ba tuổi, tay chân nhỏ bé, ngồi xuống băng ghế gỗ dưới mái hiên, mặt không đổi sắc nhìn lại cô ta.
Người mẹ như này thà không có còn hơn, vừa sinh con xong liền bỏ đi, con gái mình sốt cao cũng không thèm để ý.
Cô ta nghĩ cái gì vậy?
Nhà họ Tần tuy nghèo, nhưng đông người, Hứa Xuân Nhạn chỉ một thân một mình, cho nên xét về lực lượng chiến đấu thì đương nhiên không bằng nhà họ Tần.
Đặc biệt là bà Tần, người nổi tiếng hung hãn, bà giật lấy nắm tóc trên đầu, da đầu chảy máu, bà tát vào miệng mấy cái làm mặt cô ta bầm tím, trầy xước, cào đến mặt lộ ra vệt máu.
Các cô con dâu tìm thấy hơn hai trăm tệ từ bộ quần áo của cô ta cũng rất tức giận, họ chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như Hứa Xuân Nhạn.
"Cái đồ dơ bẩn, ném cô ta ra ngoài!"
Bà lão hét lên, mọi người liền bắt đầu xô đẩy.
Sự việc lớn như vậy xảy ra ở nhà họ Tần, sớm kinh động đến hàng xóm, mọi người vây lại xem náo nhiệt, cũng không khỏi thở dài, chỉ trỏ Hứa Xuân Nhạn.
"Sao Hứa Xuân Nhạn lại như vậy? Cô ta đúng là không có lương tâm, dù sao cũng là thanh niên trí thức ở thành phố."
“Trước đây Hoài Sơn mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp lên thành phố, tiền đó toàn là cô ta yêu cầu gửi lên để phụng dưỡng nhà mẹ đẻ.”
"Đúng là cái thứ lòng tham không đáy!"
"Tay chân không sạch sẽ, sao cô ta lại độc ác như vậy?"
Hứa Xuân Nhạn tức giận gào lên, che đầu đang chảy máu: "Mẹ kiếp, trốn khỉ ho cò gáy này đều là một lũ phiền phức, các người sẽ chết không tử tế!"
Mắng xong cô ta đột nhiên sửng sốt, như nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía mấy gian nhà bằng gạch nung của nhà họ Tần, cười lạnh.
Ở kiếp trước, trời mưa đổ mưa lớn sau vụ thu hoạch ở Tạc Tử Lĩnh, nhà họ Tần bị sập, cả nhà không chết thì cũng bị thương.
Cũng trong đêm đó, bởi vì cô đánh chết con gái ruột, Tần Hoài Sơn tức giận mắt đỏ ngầu, suýt chút nữa bóp chết cô.
Nhưng sau đó Tần Hoài Sơn bị xà nhà đè chết.
Cô không cần tức giận, dù sao cả gia đình này sớm muộn gì cũng gặp chuyện xui xẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro