Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 20
Cổ Tình
2024-08-31 21:31:05
Bìa sách có màu đỏ.
Gã ta lật vài trang sách, đột nhiên thấy nhạt nhẽo: “Thì ra là thơ cổ à? Còn tưởng giấu danh tác nước ngoài gì cơ chứ.”
“Hừ!” Gã đàn ông tặc lưỡi, bỏ cuốn sách kia xuống, sau đó lớn tiếng hét lên: “Lục soát cho tôi, không được bỏ sót bất cứ thứ gì, cho dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm cho bằng được chứng cứ cho tôi!”
Tiếng đập phá vang lên liên tục, Sở Hành mím chặt môi, đôi mắt tối tăm vẫn vô hồn như cũ, càng lúc càng giống hai cái giếng độc, hai hố băng, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng rét căm căm.
Cậu bé không nói lời nào mà chỉ siết chặt bàn tay, móng tay chọc vào lòng bàn tay tới mức ứa máu, rõ ràng chỉ là một đứa nhóc sáu, bảy tuổi, mà trong đôi mắt lại ngập tràn sát khí và nỗi căm hờn, vừa điên loạn, vừa cay nghiệt, vừa tàn nhẫn.
Ông bà ngoại của Sở Hành nhận ra sự bất thường của cháu mình, vội vàng nhào tới. Bây giờ không còn ai ngăn cản nữa, bà cụ ôm chặt lấy cậu bé, dùng bàn tay nhăn nheo che đi hai mắt cậu.
Ông cụ cũng cảm thấy bất an, choàng tay vỗ về tấm lưng gầy gò của cậu bé.
“Không sao hết, không sao hết, Hành Hành đừng sợ, chúng ta không nghe nữa, không nhìn nữa, cứ quên hết đi, quên hết đi là được rồi.”
Hai người nói được vài câu, khóe mắt đã ầng ậng nước. Cuối cùng bọn họ vẫn chịu đựng, không dám khóc thành tiếng, nước mắt cứ chảy lại lau, nhưng lau hoài chẳng ngớt.
Mãi đến khi đám người kia “điều tra” xong, không lục soát được thứ gì, đen mặt rời đi, thì cơn bão táp mới xem như tạm thời chấm dứt, để lại một mớ đổ nát hỗn độn, cùng với cảm xúc tiêu cực không cách nào tan đi.
“Ông ngoại, bà ngoại...” Sở Hành sờ bàn tay nhăn nheo đang che hai mắt mình, hàng lông mi dài cong vυ"t của cậu bé quét qua lòng bàn tay bà ngoại, giọng nói non nớt, ngữ điệu lại bình thản, thái độ vô cùng ngoan ngoãn.
“Bà ngoại, hai người chảy máu rồi…”
“Không sao hết, không sao hết, bà ngoại chẳng thấy đau chút nào, ông ngoại của cháu cũng không đau đâu. Ông ấy không bị đánh, chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi ấy mà.”
Bà ngoại che tay mình lại, nở nụ cười gượng gạo.
Sở Hành chép miệng.
Kẻ lừa đảo.
Người lớn toàn là kẻ lừa đảo.
Ông ngoại và bà ngoại cũng là kẻ lừa đảo.
Rõ ràng không phải bọn họ tự ngã, rõ ràng không phải như thế.
Nhưng cậu bé không hề vạch trần lời nói dối vụng về này, không nói một lời mà đứng dậy, một chân tập tễnh, lẳng lặng đi vào nhà, tìm hòm thuốc trong từ mớ hỗn độn.
Nhưng trong nhà không còn hòm thuốc nào, lương thực, tiền giấy. Trong nhà chẳng còn thứ gì đáng giá, mọi thứ đều bị đám người kia cướp sạch hết rồi.
Sở Hành mặc bộ quần áo quá cỡ cũ mèm, để lộ bả vai xanh xao, bầm tím của mình.
Gió tháng chín se se lạnh thốc qua cơ thể gầy gò của cậu bé, thổi bay tóc mái trên trán cậu, để lộ vết sẹo dài từ đỉnh đầu đến tận Thái Dương, trông vừa yếu ớt, lại vừa ngây ngô.
Sở Hành bối rối nghiêng đầu, nhìn bốn bề lộn xộn, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, từ tận đáy lòng, cậu bé chẳng còn thiết tha gì cuộc sống thảm hại này nữa.
“Ờm...”
Giọng nói thơ ngây bỗng vang lên, Sở Hành lạnh lùng ngoái lại nhìn.
Gã ta lật vài trang sách, đột nhiên thấy nhạt nhẽo: “Thì ra là thơ cổ à? Còn tưởng giấu danh tác nước ngoài gì cơ chứ.”
“Hừ!” Gã đàn ông tặc lưỡi, bỏ cuốn sách kia xuống, sau đó lớn tiếng hét lên: “Lục soát cho tôi, không được bỏ sót bất cứ thứ gì, cho dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm cho bằng được chứng cứ cho tôi!”
Tiếng đập phá vang lên liên tục, Sở Hành mím chặt môi, đôi mắt tối tăm vẫn vô hồn như cũ, càng lúc càng giống hai cái giếng độc, hai hố băng, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng rét căm căm.
Cậu bé không nói lời nào mà chỉ siết chặt bàn tay, móng tay chọc vào lòng bàn tay tới mức ứa máu, rõ ràng chỉ là một đứa nhóc sáu, bảy tuổi, mà trong đôi mắt lại ngập tràn sát khí và nỗi căm hờn, vừa điên loạn, vừa cay nghiệt, vừa tàn nhẫn.
Ông bà ngoại của Sở Hành nhận ra sự bất thường của cháu mình, vội vàng nhào tới. Bây giờ không còn ai ngăn cản nữa, bà cụ ôm chặt lấy cậu bé, dùng bàn tay nhăn nheo che đi hai mắt cậu.
Ông cụ cũng cảm thấy bất an, choàng tay vỗ về tấm lưng gầy gò của cậu bé.
“Không sao hết, không sao hết, Hành Hành đừng sợ, chúng ta không nghe nữa, không nhìn nữa, cứ quên hết đi, quên hết đi là được rồi.”
Hai người nói được vài câu, khóe mắt đã ầng ậng nước. Cuối cùng bọn họ vẫn chịu đựng, không dám khóc thành tiếng, nước mắt cứ chảy lại lau, nhưng lau hoài chẳng ngớt.
Mãi đến khi đám người kia “điều tra” xong, không lục soát được thứ gì, đen mặt rời đi, thì cơn bão táp mới xem như tạm thời chấm dứt, để lại một mớ đổ nát hỗn độn, cùng với cảm xúc tiêu cực không cách nào tan đi.
“Ông ngoại, bà ngoại...” Sở Hành sờ bàn tay nhăn nheo đang che hai mắt mình, hàng lông mi dài cong vυ"t của cậu bé quét qua lòng bàn tay bà ngoại, giọng nói non nớt, ngữ điệu lại bình thản, thái độ vô cùng ngoan ngoãn.
“Bà ngoại, hai người chảy máu rồi…”
“Không sao hết, không sao hết, bà ngoại chẳng thấy đau chút nào, ông ngoại của cháu cũng không đau đâu. Ông ấy không bị đánh, chỉ là không cẩn thận nên bị ngã thôi ấy mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ngoại che tay mình lại, nở nụ cười gượng gạo.
Sở Hành chép miệng.
Kẻ lừa đảo.
Người lớn toàn là kẻ lừa đảo.
Ông ngoại và bà ngoại cũng là kẻ lừa đảo.
Rõ ràng không phải bọn họ tự ngã, rõ ràng không phải như thế.
Nhưng cậu bé không hề vạch trần lời nói dối vụng về này, không nói một lời mà đứng dậy, một chân tập tễnh, lẳng lặng đi vào nhà, tìm hòm thuốc trong từ mớ hỗn độn.
Nhưng trong nhà không còn hòm thuốc nào, lương thực, tiền giấy. Trong nhà chẳng còn thứ gì đáng giá, mọi thứ đều bị đám người kia cướp sạch hết rồi.
Sở Hành mặc bộ quần áo quá cỡ cũ mèm, để lộ bả vai xanh xao, bầm tím của mình.
Gió tháng chín se se lạnh thốc qua cơ thể gầy gò của cậu bé, thổi bay tóc mái trên trán cậu, để lộ vết sẹo dài từ đỉnh đầu đến tận Thái Dương, trông vừa yếu ớt, lại vừa ngây ngô.
Sở Hành bối rối nghiêng đầu, nhìn bốn bề lộn xộn, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, từ tận đáy lòng, cậu bé chẳng còn thiết tha gì cuộc sống thảm hại này nữa.
“Ờm...”
Giọng nói thơ ngây bỗng vang lên, Sở Hành lạnh lùng ngoái lại nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro