Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 23
Cổ Tình
2024-08-31 21:31:05
Chiếu Bình ở nhà chủ yếu là để lấy đồ giúp Tần Hoài Sơn, dù sao Tần Hoài Sơn cũng bị liệt thân dưới, cần phải có người ở bên chăm sóc.
“Sao vậy?”
Tần Hoài Sơn vừa thấy chú hai Tần đã biết có chuyện, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy trầm xuống, biểu cảm có vài phần sắc bén.
Chú hai Tần lau mồ hôi: “Làm em hú hồn, hình như Bảo Nhi bị doạ sợ, trên đường về em đã hỏi nhiều lần, Bảo Nhi lại nói không có chuyện gì, nhưng sợ là buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.”
Chú hai Tần cũng sầu não, nghĩ thầm phong tục quá nghiêm khắc, nếu không thì cũng đã mời Đại Tiên đến gọi hồn cho Bảo Nhi rồi, kẻo đứa bé xảy ra chuyện gì.
Tần Hoài Sơn ôm lấy con gái ngay: “Bảo Nhi, sao vậy, con có bị thương không?”
Tần Khanh lắc lắc cái đầu nhỏ: “Dạ không, Bảo Nhi không bị thương.”
Thế nhưng cô bé vẫn ôm chặt cổ của Tần Hoài Sơn.
Cha cô bé cho cô bé cảm giác rất an toàn, nếu cha cô bé có thể đi đứng thì tốt quá rồi, chuyển hướng sang sức khoẻ của cha cô bé, nếu có thể đứng lên, chắc chắn sẽ giống kiểu đầu đội trời chân đạp đất, uy nghiêm như sông như núi.
Tần Khanh nghĩ vậy, thấy trong tay Tần Hoài Sơn là một cái vạc tráng men sứ đã bị tróc sơn, lập tức có một vật phẩm rơi xuống, lén rót nước linh tuyền đã đổi đêm qua vào trong vạc.
Cũng không rót nhiều lắm, mực nước cao lên nhìn cũng không rõ mấy.
“Cha, uống nước.” Đôi tay nhỏ bé của Tần Khanh nâng cái vạc to hơn cô bé lên nói, đưa đến bên miệng cha cô bé.
Tần Hoài Sơn khẽ nhấp một ngụm: “Cảm ơn Bảo Nhi.”
Sau khi nuốt xuống, anh ấy cảm thấy tâm tình thư thái, ngay cả cảm giác mệt mỏi do cơn hôn mê hơn nửa năm trước mang đến cũng vơi bớt đi nhiều.
Anh ấy để cái vạc tráng men sang một bên, ôm lấy con gái, trong lòng cũng chợt hiểu ra.
Đứa bé này là hy vọng, cũng là sự cứu rỗi.
Bây giờ anh ấy bị liệt, rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
Nhưng đứa bé vẫn mặc kệ và gọi tiếng cha, anh ấy là cha, dù chỉ vì con gái của mình, anh ấy cũng phải mau chóng tỉnh lại.
…
Tần Khanh thật thà bị cha cô bé giữ cả buổi sáng.
Giữa trưa mọi người về ăn cơm, bà cụ nghe chuyện công xã xong thì lập tức đổ ập xuống mắng chú hai một trận, mắng anh ấy chủ quan.
Chú hai Tần ngại ngùng không dám phản bác, trong lòng cũng tự trách mình quá vô ý.
Tần Khanh không nỡ để chú hai bị mắng, cái tay nhỏ mềm mềm kéo lấy xiêm áo của bà cụ Tần: “Bà, Bảo Nhi không sao mà.”
“Cháu ngoan của bà, bị doạ sợ đến vậy, nghe thôi cũng thấy rợn người.”
“Bảo nhi đừng sợ, bà cho cháu sữa, sờ lông, không doạ cháu sợ, véo tai, có khi sẽ dọa cháu nè…”
Tần Khanh bị bà cụ véo tai, cái miệng nhỏ của cô bé giật một cái, nhe răng.
Nếu cười thì khá ngượng ngùng, nếu không cười thì khá xấu hổ.
Chỉ là vừa quay đầu lại, thấy căn nhà cũ lâu năm không được tu sửa của mình, lông mày nhỏ của cô bé nhíu lại, ưu sầu.
Sáng nay, Tần Khanh lặng lẽ quan sát giá cả trong xã, trong đầu đã có chủ ý.
Những ngày này giá vật liệu thấp, nhưng nhà họ Tần lại đông người. Nếu xây nhà mới thì phải xây ít nhất năm phòng.
Một phòng dành cho ông bà cụ, còn phòng lớn, phòng hai, phòng ba, phòng tư mỗi người một phòng.
Dù chỉ xây nhà bằng gạch rẻ nhất, cũng phải mua không ít gạch đất. Mà trong nhà cũng chỉ có hơn hai trăm tệ, chắc chắn là không đủ.
“Sao vậy?”
Tần Hoài Sơn vừa thấy chú hai Tần đã biết có chuyện, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy trầm xuống, biểu cảm có vài phần sắc bén.
Chú hai Tần lau mồ hôi: “Làm em hú hồn, hình như Bảo Nhi bị doạ sợ, trên đường về em đã hỏi nhiều lần, Bảo Nhi lại nói không có chuyện gì, nhưng sợ là buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng.”
Chú hai Tần cũng sầu não, nghĩ thầm phong tục quá nghiêm khắc, nếu không thì cũng đã mời Đại Tiên đến gọi hồn cho Bảo Nhi rồi, kẻo đứa bé xảy ra chuyện gì.
Tần Hoài Sơn ôm lấy con gái ngay: “Bảo Nhi, sao vậy, con có bị thương không?”
Tần Khanh lắc lắc cái đầu nhỏ: “Dạ không, Bảo Nhi không bị thương.”
Thế nhưng cô bé vẫn ôm chặt cổ của Tần Hoài Sơn.
Cha cô bé cho cô bé cảm giác rất an toàn, nếu cha cô bé có thể đi đứng thì tốt quá rồi, chuyển hướng sang sức khoẻ của cha cô bé, nếu có thể đứng lên, chắc chắn sẽ giống kiểu đầu đội trời chân đạp đất, uy nghiêm như sông như núi.
Tần Khanh nghĩ vậy, thấy trong tay Tần Hoài Sơn là một cái vạc tráng men sứ đã bị tróc sơn, lập tức có một vật phẩm rơi xuống, lén rót nước linh tuyền đã đổi đêm qua vào trong vạc.
Cũng không rót nhiều lắm, mực nước cao lên nhìn cũng không rõ mấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha, uống nước.” Đôi tay nhỏ bé của Tần Khanh nâng cái vạc to hơn cô bé lên nói, đưa đến bên miệng cha cô bé.
Tần Hoài Sơn khẽ nhấp một ngụm: “Cảm ơn Bảo Nhi.”
Sau khi nuốt xuống, anh ấy cảm thấy tâm tình thư thái, ngay cả cảm giác mệt mỏi do cơn hôn mê hơn nửa năm trước mang đến cũng vơi bớt đi nhiều.
Anh ấy để cái vạc tráng men sang một bên, ôm lấy con gái, trong lòng cũng chợt hiểu ra.
Đứa bé này là hy vọng, cũng là sự cứu rỗi.
Bây giờ anh ấy bị liệt, rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
Nhưng đứa bé vẫn mặc kệ và gọi tiếng cha, anh ấy là cha, dù chỉ vì con gái của mình, anh ấy cũng phải mau chóng tỉnh lại.
…
Tần Khanh thật thà bị cha cô bé giữ cả buổi sáng.
Giữa trưa mọi người về ăn cơm, bà cụ nghe chuyện công xã xong thì lập tức đổ ập xuống mắng chú hai một trận, mắng anh ấy chủ quan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú hai Tần ngại ngùng không dám phản bác, trong lòng cũng tự trách mình quá vô ý.
Tần Khanh không nỡ để chú hai bị mắng, cái tay nhỏ mềm mềm kéo lấy xiêm áo của bà cụ Tần: “Bà, Bảo Nhi không sao mà.”
“Cháu ngoan của bà, bị doạ sợ đến vậy, nghe thôi cũng thấy rợn người.”
“Bảo nhi đừng sợ, bà cho cháu sữa, sờ lông, không doạ cháu sợ, véo tai, có khi sẽ dọa cháu nè…”
Tần Khanh bị bà cụ véo tai, cái miệng nhỏ của cô bé giật một cái, nhe răng.
Nếu cười thì khá ngượng ngùng, nếu không cười thì khá xấu hổ.
Chỉ là vừa quay đầu lại, thấy căn nhà cũ lâu năm không được tu sửa của mình, lông mày nhỏ của cô bé nhíu lại, ưu sầu.
Sáng nay, Tần Khanh lặng lẽ quan sát giá cả trong xã, trong đầu đã có chủ ý.
Những ngày này giá vật liệu thấp, nhưng nhà họ Tần lại đông người. Nếu xây nhà mới thì phải xây ít nhất năm phòng.
Một phòng dành cho ông bà cụ, còn phòng lớn, phòng hai, phòng ba, phòng tư mỗi người một phòng.
Dù chỉ xây nhà bằng gạch rẻ nhất, cũng phải mua không ít gạch đất. Mà trong nhà cũng chỉ có hơn hai trăm tệ, chắc chắn là không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro