Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 26
Cổ Tình
2024-08-31 21:31:05
Bà cụ Tần sửng sốt một lúc, sau đó sắc mặt tối sầm, bà lo lắng nhìn ngôi nhà vừa sập, rồi sờ lên cái đầu nhỏ của đứa trẻ.
“Đây là ông trời cảnh báo chúng ta, đây là muốn cắt đứt cuộc sống của chúng ta.”
Tần Khanh thở phào nhẹ nhõm, vừa nghe lời này liền biết, chuyện sửa nhà xem như thành công một nửa.
Đã nửa đêm, bà Tần tính toán một hồi, giao Tần Khanh cho Tần Chiếu An, để mấy đứa trẻ trông giúp.
Còn bà thì kéo ông Tần, gọi cả chú hai Tần cùng nhau đến phòng anh cả, bàn bạc với Tần Hoài Sơn suốt nửa đêm.
Trong lúc đó, mấy người chú ra vào liên tục, kiểm tra từng phòng, không kiểm tra thì không biết, kiểm tra rồi mới giật mình, ngôi nhà cũ này có không ít vấn đề.
Đặc biệt là phòng anh cả.
Phòng Tần Hoài Sơn bị nứt xà nhà, vết nứt hướng lên trên, mọi người ở dưới đất không nhìn thấy, chú hai Tần phải trèo thang mới thấy, lúc đó sợ đến toát mồ hôi hột.
"Không được, không thể ở trong phòng này nữa, anh ba anh tư, mau giúp một tay, cõng anh cả về phòng em đi." Chú hai Tần hét lên một tiếng, chú ba chú tư lập tức nghiêm mặt, vội vàng làm theo, chú ba cõng, chú tư đỡ bên cạnh.
Đêm đó, trừ mấy đứa trẻ, người lớn không ai ngủ, đợi đến khi trời sáng, nhà họ Tần cũng đưa ra được phương án.
Ngôi nhà này nhất định phải sửa sang lại, phải lợp lại mái nhà, thay xà nhà mới, còn phải phá bỏ mấy bức tường đất để xây lại.
Bà cụ tiếc tiền, tính sơ sơ, một phen sửa sang này ít nhất cũng phải tốn tám chín mươi đồng nhưng cũng biết số tiền này không thể tiết kiệm.
Vì vậy, sáng sớm, ông Tần dẫn chú hai chú ba đến lò gạch kéo về mấy chuyến gạch đất, nhà đang bận sửa nhà, không thể đi làm nên đã xin phép đội trưởng.
Tần Khanh cũng không nhàn rỗi, cô bé tranh thủ làm một việc lớn.
Đổ đầy nước suối linh vào tất cả các vại nước trong nhà.
Sửa nhà phải trèo lên trèo xuống, là việc nặng nhọc, các chú các bác mệt bở hơi tai, ngay cả bà Tần cũng không thẳng lưng nổi, cô bé thấy thương lắm.
"Bà ơi, uống nước."
Tần Khanh dẫn theo các anh trai, một đám trẻ đứa nào cũng cầm một bát nước, vui vẻ chạy trước chạy sau, giúp mọi người uống nước.
Bà Tần cười đến không thấy mắt: "Bảo Nhi nhà ta ngoan quá, đúng là áo bông nhỏ ấm áp của bà, nước Bảo Nhi đưa tới uống ngon thật."
Uống một ngụm, cơn mệt mỏi tích tụ cả buổi sáng tan biến ngay, bà Tần thấy sảng khoái hẳn nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là tác dụng tâm lý.
"Đúng rồi, các con có nghe nói không?" Bà Tần như nhớ ra điều gì, đột nhiên hả hê nói.
"Thằng nhóc Tần Cẩu Thặng đó bị đánh một trận, bị người ta ném xuống hố phân, thật là mất mặt, làm cho mụ già Triệu Đại Hoa kia cũng nôn thốc nôn tháo."
Triệu Đại Hoa là tên của bà hai Tần.
Bà Tần càng đắc ý: "Đáng đời, cho cả nhà chúng nó không có ý tốt, cho chúng nó không biết kiềm chế cái miệng."
"Triệu Đại Hoa không phải thương thằng Cẩu Thặng nhất sao, sao lúc này không ôm thằng Cẩu Thặng mà hôn cho chết đi, sao không hôi chết bà ta đi."
Tần Khanh ngây người, ngơ ngác nhìn chú hai, lại nhìn mấy người anh, nhớ đến chú hai từng nói, để Chiếu An bọn họ ấn thằng Cẩu Thặng xuống hố phân, hóa ra là thật à?
Cô bé che miệng cười trộm, lắc đầu, tỏ vẻ Bảo Nhi không biết gì hết.
“Đây là ông trời cảnh báo chúng ta, đây là muốn cắt đứt cuộc sống của chúng ta.”
Tần Khanh thở phào nhẹ nhõm, vừa nghe lời này liền biết, chuyện sửa nhà xem như thành công một nửa.
Đã nửa đêm, bà Tần tính toán một hồi, giao Tần Khanh cho Tần Chiếu An, để mấy đứa trẻ trông giúp.
Còn bà thì kéo ông Tần, gọi cả chú hai Tần cùng nhau đến phòng anh cả, bàn bạc với Tần Hoài Sơn suốt nửa đêm.
Trong lúc đó, mấy người chú ra vào liên tục, kiểm tra từng phòng, không kiểm tra thì không biết, kiểm tra rồi mới giật mình, ngôi nhà cũ này có không ít vấn đề.
Đặc biệt là phòng anh cả.
Phòng Tần Hoài Sơn bị nứt xà nhà, vết nứt hướng lên trên, mọi người ở dưới đất không nhìn thấy, chú hai Tần phải trèo thang mới thấy, lúc đó sợ đến toát mồ hôi hột.
"Không được, không thể ở trong phòng này nữa, anh ba anh tư, mau giúp một tay, cõng anh cả về phòng em đi." Chú hai Tần hét lên một tiếng, chú ba chú tư lập tức nghiêm mặt, vội vàng làm theo, chú ba cõng, chú tư đỡ bên cạnh.
Đêm đó, trừ mấy đứa trẻ, người lớn không ai ngủ, đợi đến khi trời sáng, nhà họ Tần cũng đưa ra được phương án.
Ngôi nhà này nhất định phải sửa sang lại, phải lợp lại mái nhà, thay xà nhà mới, còn phải phá bỏ mấy bức tường đất để xây lại.
Bà cụ tiếc tiền, tính sơ sơ, một phen sửa sang này ít nhất cũng phải tốn tám chín mươi đồng nhưng cũng biết số tiền này không thể tiết kiệm.
Vì vậy, sáng sớm, ông Tần dẫn chú hai chú ba đến lò gạch kéo về mấy chuyến gạch đất, nhà đang bận sửa nhà, không thể đi làm nên đã xin phép đội trưởng.
Tần Khanh cũng không nhàn rỗi, cô bé tranh thủ làm một việc lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổ đầy nước suối linh vào tất cả các vại nước trong nhà.
Sửa nhà phải trèo lên trèo xuống, là việc nặng nhọc, các chú các bác mệt bở hơi tai, ngay cả bà Tần cũng không thẳng lưng nổi, cô bé thấy thương lắm.
"Bà ơi, uống nước."
Tần Khanh dẫn theo các anh trai, một đám trẻ đứa nào cũng cầm một bát nước, vui vẻ chạy trước chạy sau, giúp mọi người uống nước.
Bà Tần cười đến không thấy mắt: "Bảo Nhi nhà ta ngoan quá, đúng là áo bông nhỏ ấm áp của bà, nước Bảo Nhi đưa tới uống ngon thật."
Uống một ngụm, cơn mệt mỏi tích tụ cả buổi sáng tan biến ngay, bà Tần thấy sảng khoái hẳn nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là tác dụng tâm lý.
"Đúng rồi, các con có nghe nói không?" Bà Tần như nhớ ra điều gì, đột nhiên hả hê nói.
"Thằng nhóc Tần Cẩu Thặng đó bị đánh một trận, bị người ta ném xuống hố phân, thật là mất mặt, làm cho mụ già Triệu Đại Hoa kia cũng nôn thốc nôn tháo."
Triệu Đại Hoa là tên của bà hai Tần.
Bà Tần càng đắc ý: "Đáng đời, cho cả nhà chúng nó không có ý tốt, cho chúng nó không biết kiềm chế cái miệng."
"Triệu Đại Hoa không phải thương thằng Cẩu Thặng nhất sao, sao lúc này không ôm thằng Cẩu Thặng mà hôn cho chết đi, sao không hôi chết bà ta đi."
Tần Khanh ngây người, ngơ ngác nhìn chú hai, lại nhìn mấy người anh, nhớ đến chú hai từng nói, để Chiếu An bọn họ ấn thằng Cẩu Thặng xuống hố phân, hóa ra là thật à?
Cô bé che miệng cười trộm, lắc đầu, tỏ vẻ Bảo Nhi không biết gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro