Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng
Chương 40
Cổ Tình
2024-08-31 21:31:05
“Năm ngoái cả nhà chú hai của tôi phụ trách trông coi kho lương thực, nhưng bọn họ trông coi rồi tự trộm đi luôn, đúng lúc đại đội chuẩn bị giao nộp lương thực, bởi vì sợ bị phát hiện số lượng không đủ nên mới phóng hỏa đốt kho.”
Con ngươi của bà hai Tần co lại, mà những người khác cũng vô cùng khiếp sợ.
“Sao có thể như thế được?”
“Năm ngoái cả nhà bọn họ còn hỗ trợ dập lửa mà.”
“Trông coi rồi tự trộm? Trận hỏa hoạn đó là do bọn họ làm? Rõ ràng đây là đang chiếm đoạt tài sản công cộng, gây tổn hại đến lợi ích của cả tập thể, số lương thực đó là của tất cả chúng ta!”
Năm ngoái cũng vì trận hỏa hoạn mà mọi người phải thắt lưng buộc bụng, khi mùa đông đến còn suýt chết vì đói, sang mùa xuân lương thực trở nên khan hiếm, mọi người đều phải đi vay mượn người thân họ hàng hết mức có thể, rất nhiều người phải trải qua những ngày tháng khổ không tả hết.
Hóa ra tất cả đều do cả nhà bà hai Tần hại?
Đại đội trưởng cũng rất khiếp sợ không dám tin nhìn về phía bà hai Tần, tâm trạng đúng là khó miêu tả thành lời.
Năm ngoái đại đội của bọn họ suýt nữa là đã chết đói, đến tận bây giờ vẫn chưa có giải pháp, ngoài kia cũng có không ít người đang phải vật vã vì nạn đói.
Cứ tưởng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi, nhưng hóa ra là do con sâu làm rầu nồi canh?
Sắc mặt của đại đội trưởng dần u ám: “Dì hai của cậu Tần, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hai chân của bà hai Tần sớm đã tê rần, bà ta không thể trả lời, ấp a ấp úng nửa ngày cuối cùng cái khó ló cái khôn, đôi mắt lập tức trợn trắng rồi té xuống đất làm bộ hôn mê bất tỉnh.
“Đúng là thái quá, giờ còn bày đặt giả chết nữa hả?”
“Mau gọi bà ta tỉnh dậy để hỏi cho ra lẽ, có đúng thật là do nhà bà ta đốt kho lương thực hay không?”
Ánh mắt mọi người nhìn bà hai Tần đã căm ghét đến tột cùng.
Ngoài sân bỗng trở nên ồn ào, sắc mặt của ddại đội trưởng xanh mét, vung tay kêu vài người nâng bà hai Tần đang giả chết dậy, sau đó mang theo sát khí đi thẳng đến phòng của chú hai Tần.
Dọc đường đi bà hai Tần lo lắng bất an, bà ta cũng không tài nào hiểu được.
Chuyện này trong nhà đã che giấu rất kỹ, sao Tần Hoài Sơn lại biết được?
...
Đương nhiên Tần Hoài Sơn biết.
Trước kia anh ấy xuất thân từ doanh trinh sát, với năng lực trinh sát của mình, có một số chuyện cho dù không đích thân tham dự nhưng chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút là có thể hiểu ra ngay.
Từ khi kho lương thực bị cháy đến giờ đã tròn một năm.
Trong khi nhà những người khác từ già trẻ lớn bé đều đang đói đến xanh xao vàng vọt, chỉ có hai phòng của nhà họ Tần là ăn uống no nê phát triển cao lớn, thậm chí ngay cả đứa nhỏ Cẩu Thặng kia cũng được chăm bẵm mũm mĩm tròn trịa.
Khác một trời một vực rõ ràng như thế, sao có thể không đáng ngờ cho được?
Gia đình của chú hai Tần nói dối với bên ngoài rằng tất cả lương thực đều là vay mượn từ nhà họ hàng, nhưng mà những họ hàng này đều có hoàn cảnh nghèo khổ, khoan bàn tới chuyện có thể mượn lương thực hay không, cứ coi như thật sự có người chấp nhận cho mượn thì thời buổi hiện giờ nhà ai cũng chẳng giàu có gì, liệu ai sẽ vô tư mà chu cấp cho cả gia đình bọn họ, để cho bọn họ ăn lương thực miễn phí suốt một năm trời?
Con ngươi của bà hai Tần co lại, mà những người khác cũng vô cùng khiếp sợ.
“Sao có thể như thế được?”
“Năm ngoái cả nhà bọn họ còn hỗ trợ dập lửa mà.”
“Trông coi rồi tự trộm? Trận hỏa hoạn đó là do bọn họ làm? Rõ ràng đây là đang chiếm đoạt tài sản công cộng, gây tổn hại đến lợi ích của cả tập thể, số lương thực đó là của tất cả chúng ta!”
Năm ngoái cũng vì trận hỏa hoạn mà mọi người phải thắt lưng buộc bụng, khi mùa đông đến còn suýt chết vì đói, sang mùa xuân lương thực trở nên khan hiếm, mọi người đều phải đi vay mượn người thân họ hàng hết mức có thể, rất nhiều người phải trải qua những ngày tháng khổ không tả hết.
Hóa ra tất cả đều do cả nhà bà hai Tần hại?
Đại đội trưởng cũng rất khiếp sợ không dám tin nhìn về phía bà hai Tần, tâm trạng đúng là khó miêu tả thành lời.
Năm ngoái đại đội của bọn họ suýt nữa là đã chết đói, đến tận bây giờ vẫn chưa có giải pháp, ngoài kia cũng có không ít người đang phải vật vã vì nạn đói.
Cứ tưởng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi, nhưng hóa ra là do con sâu làm rầu nồi canh?
Sắc mặt của đại đội trưởng dần u ám: “Dì hai của cậu Tần, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hai chân của bà hai Tần sớm đã tê rần, bà ta không thể trả lời, ấp a ấp úng nửa ngày cuối cùng cái khó ló cái khôn, đôi mắt lập tức trợn trắng rồi té xuống đất làm bộ hôn mê bất tỉnh.
“Đúng là thái quá, giờ còn bày đặt giả chết nữa hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mau gọi bà ta tỉnh dậy để hỏi cho ra lẽ, có đúng thật là do nhà bà ta đốt kho lương thực hay không?”
Ánh mắt mọi người nhìn bà hai Tần đã căm ghét đến tột cùng.
Ngoài sân bỗng trở nên ồn ào, sắc mặt của ddại đội trưởng xanh mét, vung tay kêu vài người nâng bà hai Tần đang giả chết dậy, sau đó mang theo sát khí đi thẳng đến phòng của chú hai Tần.
Dọc đường đi bà hai Tần lo lắng bất an, bà ta cũng không tài nào hiểu được.
Chuyện này trong nhà đã che giấu rất kỹ, sao Tần Hoài Sơn lại biết được?
...
Đương nhiên Tần Hoài Sơn biết.
Trước kia anh ấy xuất thân từ doanh trinh sát, với năng lực trinh sát của mình, có một số chuyện cho dù không đích thân tham dự nhưng chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút là có thể hiểu ra ngay.
Từ khi kho lương thực bị cháy đến giờ đã tròn một năm.
Trong khi nhà những người khác từ già trẻ lớn bé đều đang đói đến xanh xao vàng vọt, chỉ có hai phòng của nhà họ Tần là ăn uống no nê phát triển cao lớn, thậm chí ngay cả đứa nhỏ Cẩu Thặng kia cũng được chăm bẵm mũm mĩm tròn trịa.
Khác một trời một vực rõ ràng như thế, sao có thể không đáng ngờ cho được?
Gia đình của chú hai Tần nói dối với bên ngoài rằng tất cả lương thực đều là vay mượn từ nhà họ hàng, nhưng mà những họ hàng này đều có hoàn cảnh nghèo khổ, khoan bàn tới chuyện có thể mượn lương thực hay không, cứ coi như thật sự có người chấp nhận cho mượn thì thời buổi hiện giờ nhà ai cũng chẳng giàu có gì, liệu ai sẽ vô tư mà chu cấp cho cả gia đình bọn họ, để cho bọn họ ăn lương thực miễn phí suốt một năm trời?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro