Thập Niên 70 Phúc Thê Đẹp Lại Ngọt
Chương 25
2024-12-25 09:35:58
Từ Mộ Mộ dậy sớm, khi ấy bà Trần đang hướng dẫn Tiền Anh làm việc trong bếp.
"Mộ Mộ dậy rồi à, lại đây ăn sáng." Bà Trần bưng ra một bát mì nhỏ, trong đó còn có một quả trứng chiên.
"Bà ơi, con ăn một mình ạ?" Nhìn bát mì trắng tinh, Từ Mộ Mộ cảm thấy mắt hơi cay. Mì trắng ở nhà họ Từ là thứ quý hiếm, chỉ dịp Tết mới có chút ít. Bình thường chỉ có cô, đứa cháu gái cưng nhất, được bà nội ưu ái làm cho ăn.
"Tất nhiên rồi, mau ăn đi, kẻo lát nữa anh con thấy được lại giành mất." Bà Trần nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
"Con cảm ơn bà. Bà ơi, lần sau con ăn giống mọi người là được, không cần làm riêng cho con đâu." Từ Mộ Mộ nói, cảm thấy trong nhà, ông bà là người cưng chiều cô nhất.
"Đừng lo, nhà vẫn còn chút mì trắng, ăn xong còn đi học." Bà Trần cười, nhìn cháu gái trắng trẻo hồng hào, tràn đầy phúc khí.
Bữa sáng với mì và trứng chiên này là bữa ăn ngon nhất cô có trong những ngày qua.
Sau khi ăn xong, vì công việc trong hai ngày đã hoàn thành, nhà họ Từ được nghỉ ngơi vài ngày, nên nhiều người vẫn chưa dậy.
Từ Mộ Mộ rời khỏi nhà. Dưới gốc cây du ở đầu làng, một cậu con trai đã đứng đó chờ.
Cậu ta là Triệu Khánh, con trai út của đội trưởng. Họ Triệu là dòng họ lớn trong đội sản xuất, người họ Triệu rất đông.
"Anh Khánh, anh dậy sớm quá!" Từ Mộ Mộ cười chào, nhưng trong lòng thầm oán trách. Cậu này học trên cô một lớp, ngày nào cũng chờ để đi học cùng.
Điều khiến cô thấy phiền là, trong ký ức của chủ cũ, Triệu Khánh cũng là một trong những “dự bị” mà mẹ cô để ý. Gia đình đội trưởng có điều kiện khá tốt, con trai lớn của đội trưởng còn làm công nhân chính thức tại nhà máy phân bón trong thành phố.
"Cũng không sớm lắm. Mộ Mộ, em ăn sáng chưa? Mẹ anh làm bánh ngô, em muốn ăn không?" Triệu Khánh lấy từ trong túi ra một chiếc bánh đã chuẩn bị sẵn.
Mấy ngày trước, khi nghỉ lễ, cậu lên thành phố chơi với anh trai, tối qua mới về và nghe tin Từ Mộ Mộ bị rơi xuống nước. Nếu biết sớm, chắc chắn cậu đã đến thăm cô.
"Không cần đâu, anh Khánh, em ăn sáng rồi. Anh ăn đi." Từ Mộ Mộ lắc đầu từ chối. Cô không phải chủ cũ, da mặt cũng không dày đến mức nhận đồ miễn phí một cách tùy tiện. Cô hiểu rằng nhận đồ của người khác nghĩa là nợ họ, nhất là khi cậu ta rõ ràng có ý muốn tiến xa hơn.
Thú thực, hiện tại Từ Mộ Mộ không có hứng thú với chuyện yêu đương, và Triệu Khánh cũng không phải kiểu người cô thích.
"Vậy được. Nghe nói em rơi xuống nước mấy hôm trước, không sao chứ?" Triệu Khánh cất bánh vào túi, dự định để dành ăn trưa.
"Không sao đâu, em khỏe rồi." Từ Mộ Mộ mỉm cười trả lời.
Hai người cùng nhau đi đến trường. Có người đồng hành khiến đường đi không còn buồn tẻ. Trên đường, Từ Mộ Mộ không ngừng hỏi chuyện về trường học, qua đó hiểu thêm về thế giới hiện tại.
Khi vào lớp, trong phòng chỉ có hai, ba mươi học sinh. Lớp 11 có ba lớp, nhưng nhiều ghế trong lớp trống không. Những học sinh bỏ học đa phần vì gia đình sắp xếp cho họ việc làm, hoặc họ tự quyết định nghỉ vì không thấy ý nghĩa của việc học, nhất là khi kỳ thi đại học đã bị hủy bỏ nhiều năm.
Bạn cùng bàn của Từ Mộ Mộ là một cô gái hơi mập tên là Tiết Yến. Cha cô là giáo viên tiểu học, nhà chỉ có một con gái, nên cuộc sống khá đầy đủ.
"Mộ Mộ dậy rồi à, lại đây ăn sáng." Bà Trần bưng ra một bát mì nhỏ, trong đó còn có một quả trứng chiên.
"Bà ơi, con ăn một mình ạ?" Nhìn bát mì trắng tinh, Từ Mộ Mộ cảm thấy mắt hơi cay. Mì trắng ở nhà họ Từ là thứ quý hiếm, chỉ dịp Tết mới có chút ít. Bình thường chỉ có cô, đứa cháu gái cưng nhất, được bà nội ưu ái làm cho ăn.
"Tất nhiên rồi, mau ăn đi, kẻo lát nữa anh con thấy được lại giành mất." Bà Trần nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
"Con cảm ơn bà. Bà ơi, lần sau con ăn giống mọi người là được, không cần làm riêng cho con đâu." Từ Mộ Mộ nói, cảm thấy trong nhà, ông bà là người cưng chiều cô nhất.
"Đừng lo, nhà vẫn còn chút mì trắng, ăn xong còn đi học." Bà Trần cười, nhìn cháu gái trắng trẻo hồng hào, tràn đầy phúc khí.
Bữa sáng với mì và trứng chiên này là bữa ăn ngon nhất cô có trong những ngày qua.
Sau khi ăn xong, vì công việc trong hai ngày đã hoàn thành, nhà họ Từ được nghỉ ngơi vài ngày, nên nhiều người vẫn chưa dậy.
Từ Mộ Mộ rời khỏi nhà. Dưới gốc cây du ở đầu làng, một cậu con trai đã đứng đó chờ.
Cậu ta là Triệu Khánh, con trai út của đội trưởng. Họ Triệu là dòng họ lớn trong đội sản xuất, người họ Triệu rất đông.
"Anh Khánh, anh dậy sớm quá!" Từ Mộ Mộ cười chào, nhưng trong lòng thầm oán trách. Cậu này học trên cô một lớp, ngày nào cũng chờ để đi học cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều khiến cô thấy phiền là, trong ký ức của chủ cũ, Triệu Khánh cũng là một trong những “dự bị” mà mẹ cô để ý. Gia đình đội trưởng có điều kiện khá tốt, con trai lớn của đội trưởng còn làm công nhân chính thức tại nhà máy phân bón trong thành phố.
"Cũng không sớm lắm. Mộ Mộ, em ăn sáng chưa? Mẹ anh làm bánh ngô, em muốn ăn không?" Triệu Khánh lấy từ trong túi ra một chiếc bánh đã chuẩn bị sẵn.
Mấy ngày trước, khi nghỉ lễ, cậu lên thành phố chơi với anh trai, tối qua mới về và nghe tin Từ Mộ Mộ bị rơi xuống nước. Nếu biết sớm, chắc chắn cậu đã đến thăm cô.
"Không cần đâu, anh Khánh, em ăn sáng rồi. Anh ăn đi." Từ Mộ Mộ lắc đầu từ chối. Cô không phải chủ cũ, da mặt cũng không dày đến mức nhận đồ miễn phí một cách tùy tiện. Cô hiểu rằng nhận đồ của người khác nghĩa là nợ họ, nhất là khi cậu ta rõ ràng có ý muốn tiến xa hơn.
Thú thực, hiện tại Từ Mộ Mộ không có hứng thú với chuyện yêu đương, và Triệu Khánh cũng không phải kiểu người cô thích.
"Vậy được. Nghe nói em rơi xuống nước mấy hôm trước, không sao chứ?" Triệu Khánh cất bánh vào túi, dự định để dành ăn trưa.
"Không sao đâu, em khỏe rồi." Từ Mộ Mộ mỉm cười trả lời.
Hai người cùng nhau đi đến trường. Có người đồng hành khiến đường đi không còn buồn tẻ. Trên đường, Từ Mộ Mộ không ngừng hỏi chuyện về trường học, qua đó hiểu thêm về thế giới hiện tại.
Khi vào lớp, trong phòng chỉ có hai, ba mươi học sinh. Lớp 11 có ba lớp, nhưng nhiều ghế trong lớp trống không. Những học sinh bỏ học đa phần vì gia đình sắp xếp cho họ việc làm, hoặc họ tự quyết định nghỉ vì không thấy ý nghĩa của việc học, nhất là khi kỳ thi đại học đã bị hủy bỏ nhiều năm.
Bạn cùng bàn của Từ Mộ Mộ là một cô gái hơi mập tên là Tiết Yến. Cha cô là giáo viên tiểu học, nhà chỉ có một con gái, nên cuộc sống khá đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro