Thập Niên 70 Phúc Thê Đẹp Lại Ngọt
Chương 28
2024-12-25 09:35:58
"Tiết Yến, thôi đi." Từ Mộ Mộ bất lực nói. Những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa các cô gái, đối với cô bây giờ, thật sự rất trẻ con và chẳng đáng để tranh cãi.
"Hừ, nhát gan rồi chứ gì." Tiêu Mộng Cầm thấy Từ Mộ Mộ đứng ra can Tiết Yến, lập tức cảm thấy cô không có gì đáng sợ, liền bắt đầu chế nhạo.
"Haha, tôi có gì mà phải nhát gan? Còn một tháng nữa là đến kỳ thi giữa kỳ rồi, chúng ta cứ xem kết quả đi." Từ Mộ Mộ bình thản nhìn Tiêu Mộng Cầm.
Thành tích của Tiêu Mộng Cầm tốt hơn Từ Mộ Mộ một chút, thuộc nhóm trung bình khá. Gia cảnh của cô ta cũng khá giả, thường xuyên có quần áo mới để mặc. Chính vì thế, cô ta luôn có cảm giác vượt trội hơn Từ Mộ Mộ. Trong mắt cô ta, ngoài việc Từ Mộ Mộ xinh đẹp hơn, chẳng có gì khác đáng để so sánh.
"Chắc chắn rồi! Mộ Mộ chắc chắn sẽ vượt qua cậu." Tiết Yến vênh mặt nói.
Từ Mộ Mộ: ... Cô thực sự cảm thấy đau đầu, người chị em này rõ ràng chỉ đang thêm dầu vào lửa.
"Vượt qua tôi? Chỉ dựa vào các người?" Tiêu Mộng Cầm cười khẩy, như thể vừa nghe thấy một chuyện nực cười.
"Vậy thì cứ thi mà xem." Từ Mộ Mộ nhàn nhạt đáp.
"Thi thì thi. Ai thua thì ngồi xuống hàng ghế cuối cùng." Tiêu Mộng Cầm quét mắt nhìn quanh lớp, ánh mắt dừng lại ở mấy chỗ ngồi cuối lớp rồi nói.
"Được thôi." Từ Mộ Mộ mỉm cười đồng ý. Đây chỉ là một vụ cá cược không quan trọng, đồng ý cũng chẳng sao.
Vậy là vụ cá cược giữa hai người được định đoạt. Từ Mộ Mộ quay sang Tiết Yến, nghiêm giọng: "Tiết Yến, lần sau đừng làm thế nữa."
"Biết rồi." Tiết Yến rụt cổ lại, ánh mắt của Từ Mộ Mộ thật sự đáng sợ.
Dù cá cược không phải chuyện lớn, nhưng Từ Mộ Mộ không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình.
Đến trưa, Từ Mộ Mộ chia một nửa túi hạt dẻ rang đường của mình cho Tiết Yến, rồi cả hai cùng đi đến nhà ăn.
Trong túi Từ Mộ Mộ chỉ có hai đồng, đó là tiền sinh hoạt phí cho cả tuần mà sáng nay bà nội đưa cho cô. Hai đồng đủ để ăn một bữa trưa ở trường và vẫn còn dư.
Cô chọn những món ăn đơn giản, vì không có phiếu thịt nên dù muốn cũng không thể mua được. Ngược lại, Tiết Yến mua một phần thịt kho và chia một ít cho Từ Mộ Mộ.
"Cảm ơn cậu." Từ Mộ Mộ ngại ngùng nói. Nghèo quá cũng thật khó xử.
"Không sao đâu, cậu còn chia hạt dẻ rang đường cho mình mà." Tiết Yến cười tươi, quên sạch mọi chuyện không vui lúc trước.
Cơm ở nhà ăn toàn là cơm trắng, so với những bữa cơm ở nhà thì ngon hơn nhiều. Từ Mộ Mộ ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều có một tiết thể dục. Từ Mộ Mộ cứ nghĩ sẽ phải tham gia các hoạt động thể thao, nhưng hóa ra chỉ là tập trung lại, giáo viên dặn dò vài câu về an toàn rồi để học sinh tự do hoạt động.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc chạy bộ hay các hoạt động khác, nhưng cuối cùng chẳng phải làm gì.
Đám con trai nhanh chóng chạy đến phòng dụng cụ lấy bóng rổ chơi. Bên phía các cô gái, vài người đi dạo quanh sân, số khác lại về lớp.
Từ Mộ Mộ đứng đó, cảm thấy hơi buồn chán.
"Hừ, nhát gan rồi chứ gì." Tiêu Mộng Cầm thấy Từ Mộ Mộ đứng ra can Tiết Yến, lập tức cảm thấy cô không có gì đáng sợ, liền bắt đầu chế nhạo.
"Haha, tôi có gì mà phải nhát gan? Còn một tháng nữa là đến kỳ thi giữa kỳ rồi, chúng ta cứ xem kết quả đi." Từ Mộ Mộ bình thản nhìn Tiêu Mộng Cầm.
Thành tích của Tiêu Mộng Cầm tốt hơn Từ Mộ Mộ một chút, thuộc nhóm trung bình khá. Gia cảnh của cô ta cũng khá giả, thường xuyên có quần áo mới để mặc. Chính vì thế, cô ta luôn có cảm giác vượt trội hơn Từ Mộ Mộ. Trong mắt cô ta, ngoài việc Từ Mộ Mộ xinh đẹp hơn, chẳng có gì khác đáng để so sánh.
"Chắc chắn rồi! Mộ Mộ chắc chắn sẽ vượt qua cậu." Tiết Yến vênh mặt nói.
Từ Mộ Mộ: ... Cô thực sự cảm thấy đau đầu, người chị em này rõ ràng chỉ đang thêm dầu vào lửa.
"Vượt qua tôi? Chỉ dựa vào các người?" Tiêu Mộng Cầm cười khẩy, như thể vừa nghe thấy một chuyện nực cười.
"Vậy thì cứ thi mà xem." Từ Mộ Mộ nhàn nhạt đáp.
"Thi thì thi. Ai thua thì ngồi xuống hàng ghế cuối cùng." Tiêu Mộng Cầm quét mắt nhìn quanh lớp, ánh mắt dừng lại ở mấy chỗ ngồi cuối lớp rồi nói.
"Được thôi." Từ Mộ Mộ mỉm cười đồng ý. Đây chỉ là một vụ cá cược không quan trọng, đồng ý cũng chẳng sao.
Vậy là vụ cá cược giữa hai người được định đoạt. Từ Mộ Mộ quay sang Tiết Yến, nghiêm giọng: "Tiết Yến, lần sau đừng làm thế nữa."
"Biết rồi." Tiết Yến rụt cổ lại, ánh mắt của Từ Mộ Mộ thật sự đáng sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cá cược không phải chuyện lớn, nhưng Từ Mộ Mộ không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình.
Đến trưa, Từ Mộ Mộ chia một nửa túi hạt dẻ rang đường của mình cho Tiết Yến, rồi cả hai cùng đi đến nhà ăn.
Trong túi Từ Mộ Mộ chỉ có hai đồng, đó là tiền sinh hoạt phí cho cả tuần mà sáng nay bà nội đưa cho cô. Hai đồng đủ để ăn một bữa trưa ở trường và vẫn còn dư.
Cô chọn những món ăn đơn giản, vì không có phiếu thịt nên dù muốn cũng không thể mua được. Ngược lại, Tiết Yến mua một phần thịt kho và chia một ít cho Từ Mộ Mộ.
"Cảm ơn cậu." Từ Mộ Mộ ngại ngùng nói. Nghèo quá cũng thật khó xử.
"Không sao đâu, cậu còn chia hạt dẻ rang đường cho mình mà." Tiết Yến cười tươi, quên sạch mọi chuyện không vui lúc trước.
Cơm ở nhà ăn toàn là cơm trắng, so với những bữa cơm ở nhà thì ngon hơn nhiều. Từ Mộ Mộ ăn rất vui vẻ.
Buổi chiều có một tiết thể dục. Từ Mộ Mộ cứ nghĩ sẽ phải tham gia các hoạt động thể thao, nhưng hóa ra chỉ là tập trung lại, giáo viên dặn dò vài câu về an toàn rồi để học sinh tự do hoạt động.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc chạy bộ hay các hoạt động khác, nhưng cuối cùng chẳng phải làm gì.
Đám con trai nhanh chóng chạy đến phòng dụng cụ lấy bóng rổ chơi. Bên phía các cô gái, vài người đi dạo quanh sân, số khác lại về lớp.
Từ Mộ Mộ đứng đó, cảm thấy hơi buồn chán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro