Thập Niên 70: Quả Phụ Kén Chồng
Cuộc Sống Mới
2024-11-21 18:07:01
Đun nước trong nồi, Kiều Đại Ni cầm một cái kéo ra, nói với Lâm Hành Giác "Em cắt ngắn tóc anh trước nhé, không tiện gội."
Lâm Hành Giác cũng thấy không tiện gội, liền đồng ý, dùng một mảnh vải rách quấn quanh cổ, Kiều Đại Ni bắt đầu cắt.
Kiều Đạ khôngchưa bao giờ cắt tóc cho đàn ông khác, bề ngoài cô trông rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rối như tơ vò, tay cầm kéo còn hơi run.
Lâm Hành Giác cảm nhận được, sợ cô không vững tay cắt vào mình, Lâm Hành Giác lên tiếng: "Đồng chí Kiều, em đừng căng thẳng, cắt chậm thôi."
Kiều Đại Ni lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là đồng chí Kiều, thấy rất xấu hổ , cảm giác như không phải mình nữa. Cô nhỏ giọng nói: "Đồng chí Lâm, anh đừng gọi em là đồng chí Kiều nữa, em không quen."
"Hả? Vậy anh gọi em là gì?" Lâm Hành Giác vẻ mặt không hiểu.
Kiều Đại Ni nói: "Anh cứ gọi em là Đại Ni đi, mọi người đều gọi em như vậy."
"Ồ ồ, được, Đại... Đại Ni." Lâm Hành Giác lắp bắp gọi.
Em gọi anh là đồng chí Lâm, sao anh lại không được gọi em là đồng chí Kiều chứ, Lâm Hành Giác chu môi.
Cắt xong tóc, sờ lên vị trí bị thương trên đầu, có một vết sẹo lồi, tóc che mất, không nhìn thấy. Lâm Hành Giác soi gương, từ từ cạo sạch râu, cuối cùng cũng thoát khỏi hình ảnh người rừng.
Người đàn ông trong gương xanh xao, gầy gò, má hóp, đôi môi mím chặt, vẻ mặt già nua, khác xa với giáo sư Lâm ngày nào.
Quay đầu lại, thấy Kiều Đại Ni chăm chú nhìn mình, Lâm Hành Giác nhướng mày, anh biết mình đẹp trai.
Thấy anh nhìn lại, Kiều Đại Ni ngại ngùng vội nhìn đi chỗ khác, mặt nóng bừng. Cô giả vờ bình tĩnh nói: "Đồng chí Lâm, nước đã đun xong rồi, em pha ấm rồi để trong phòng." Nhà nào ở đây cũng không có phòng tắm, chỉ có một chậu tắm trong phòng.
Lâm Hành Giác từng bước một đi về phía căn phòng mà Kiều Đại Ni chỉ. Thấy anh như vậy, Kiều Đại Ni cau mày, vẫn phải nhờ bác sĩ Lưu xem lại, đừng để anh thực sự bị què.
Nhà không còn khăn tắm nào nữa, Kiều Đại Ni đành phải đưa khăn tắm của mình cho anh dùng. Cô lại nghĩ, hình như anh cũng không có quần áo để thay. Hầy, cũng thật là phiền phức.
Lâm Hành Giác cũng thấy không tiện gội, liền đồng ý, dùng một mảnh vải rách quấn quanh cổ, Kiều Đại Ni bắt đầu cắt.
Kiều Đạ khôngchưa bao giờ cắt tóc cho đàn ông khác, bề ngoài cô trông rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đang rối như tơ vò, tay cầm kéo còn hơi run.
Lâm Hành Giác cảm nhận được, sợ cô không vững tay cắt vào mình, Lâm Hành Giác lên tiếng: "Đồng chí Kiều, em đừng căng thẳng, cắt chậm thôi."
Kiều Đại Ni lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là đồng chí Kiều, thấy rất xấu hổ , cảm giác như không phải mình nữa. Cô nhỏ giọng nói: "Đồng chí Lâm, anh đừng gọi em là đồng chí Kiều nữa, em không quen."
"Hả? Vậy anh gọi em là gì?" Lâm Hành Giác vẻ mặt không hiểu.
Kiều Đại Ni nói: "Anh cứ gọi em là Đại Ni đi, mọi người đều gọi em như vậy."
"Ồ ồ, được, Đại... Đại Ni." Lâm Hành Giác lắp bắp gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em gọi anh là đồng chí Lâm, sao anh lại không được gọi em là đồng chí Kiều chứ, Lâm Hành Giác chu môi.
Cắt xong tóc, sờ lên vị trí bị thương trên đầu, có một vết sẹo lồi, tóc che mất, không nhìn thấy. Lâm Hành Giác soi gương, từ từ cạo sạch râu, cuối cùng cũng thoát khỏi hình ảnh người rừng.
Người đàn ông trong gương xanh xao, gầy gò, má hóp, đôi môi mím chặt, vẻ mặt già nua, khác xa với giáo sư Lâm ngày nào.
Quay đầu lại, thấy Kiều Đại Ni chăm chú nhìn mình, Lâm Hành Giác nhướng mày, anh biết mình đẹp trai.
Thấy anh nhìn lại, Kiều Đại Ni ngại ngùng vội nhìn đi chỗ khác, mặt nóng bừng. Cô giả vờ bình tĩnh nói: "Đồng chí Lâm, nước đã đun xong rồi, em pha ấm rồi để trong phòng." Nhà nào ở đây cũng không có phòng tắm, chỉ có một chậu tắm trong phòng.
Lâm Hành Giác từng bước một đi về phía căn phòng mà Kiều Đại Ni chỉ. Thấy anh như vậy, Kiều Đại Ni cau mày, vẫn phải nhờ bác sĩ Lưu xem lại, đừng để anh thực sự bị què.
Nhà không còn khăn tắm nào nữa, Kiều Đại Ni đành phải đưa khăn tắm của mình cho anh dùng. Cô lại nghĩ, hình như anh cũng không có quần áo để thay. Hầy, cũng thật là phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro