Thập Niên 70: Quả Phụ Kén Chồng
Gặp Lại
2024-11-21 18:07:01
Chị Vương lải nhải: "Đừng có chữa khỏi rồi lại chết đói." Nói xong, cô lắc đầu, tiếp tục làm việc.
Dạo này có nhiều chuyện, Kiều Đại Ni gần như quên mất người đàn ông đó rồi, nghe chị Vương nhắc đến, cô mới nhớ ra người đàn ông mà cô đã nhìn thấy hôm đó. Hôm đó nhìn thấy anh hấp hối, không ngờ lại được chữa khỏi, xem ra y thuật của bác sĩ Lưu quả thực rất tốt.
Người không liên quan, cô cũng không nghĩ nhiều, vẫn làm việc của mình. Vẫn là phải lo cho cái bụng của mình trước đã.
Dạo gần đây Kiều Đại Ni phiền muốn chết, vẫn là chuyện tái giá của cô. Bản thân cô còn chẳng lo lắng, sao lại có nhiều người lo lắng chuyện của cô thế chứ?
Bác gái Trương lại đến hai lần, thấy Kiều Đại Ni không vừa ý với Trần Cương, bà ta lại tìm thêm hai người nữa, Kiều Đại Ni đều không đồng ý. Tuy là bác gái Trương không nói gì, nhưng sắc mặt cũng mấy không đẹp.
Mấy ngày nay, rau khúc trên núi trà đã mọc lên rồi. Đội Cao Gia Pha có một ngọn núi trà, trước đây là vườn trà của địa chủ, bây giờ thuộc về đội sản xuất. Hàng năm, trước Tết Thanh minh, đội sản xuất đều tổ chức cho các đội viên đi hái trà, lá trà cũng là một trong những nguồn thu nhập của đại đội. Hái trà là một công việc rất vất vả, nhưng điểm công cũng cao.
Bây giờ chồi trà còn chưa mọc ra, nhưng rau khúc dưới gốc cây đã nhú lên trước. Người dân ở đây thích dùng rau khúc và bột nếp để làm bánh thanh minh, mấy năm gần đây mới khá giả hơn, mới lại có bánh thanh minh để ăn.
Mùa này còn hơi sớm, rau khúc còn khá nhỏ, thậm chí còn chưa nở hoa. Kiều Đại Ni cũng muốn trốn bác gái Trương nên mới lên núi trà.
Cô hái một nắm, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm thoang thoảng, Kiều Đại Ni thích mùi này, có cảm giác của mùa xuân. Có người thấy hoa nở thơm hơn, Kiều Đại Ni không kén chọn, như thế này cũng khá tốt.
Hái một buổi, đã được nửa giỏ rồi, đủ rồi, Kiều Đại Ni đeo giỏ lên lưng đi về.
Đi ngang qua chuồng bò, cô nhìn thấy một người, là người nằm trên xe bò hôm đó.
Chuồng bò không lớn, được rào bằng những thanh gỗ, trên lợp bằng rơm rạ. Chia làm hai bên, một bên nhốt bò, một bên chất cỏ khô, còn được ngăn thành hai phòng nhỏ, chắc là nơi ở của những người ở trong chuồng bò.
Dạo này có nhiều chuyện, Kiều Đại Ni gần như quên mất người đàn ông đó rồi, nghe chị Vương nhắc đến, cô mới nhớ ra người đàn ông mà cô đã nhìn thấy hôm đó. Hôm đó nhìn thấy anh hấp hối, không ngờ lại được chữa khỏi, xem ra y thuật của bác sĩ Lưu quả thực rất tốt.
Người không liên quan, cô cũng không nghĩ nhiều, vẫn làm việc của mình. Vẫn là phải lo cho cái bụng của mình trước đã.
Dạo gần đây Kiều Đại Ni phiền muốn chết, vẫn là chuyện tái giá của cô. Bản thân cô còn chẳng lo lắng, sao lại có nhiều người lo lắng chuyện của cô thế chứ?
Bác gái Trương lại đến hai lần, thấy Kiều Đại Ni không vừa ý với Trần Cương, bà ta lại tìm thêm hai người nữa, Kiều Đại Ni đều không đồng ý. Tuy là bác gái Trương không nói gì, nhưng sắc mặt cũng mấy không đẹp.
Mấy ngày nay, rau khúc trên núi trà đã mọc lên rồi. Đội Cao Gia Pha có một ngọn núi trà, trước đây là vườn trà của địa chủ, bây giờ thuộc về đội sản xuất. Hàng năm, trước Tết Thanh minh, đội sản xuất đều tổ chức cho các đội viên đi hái trà, lá trà cũng là một trong những nguồn thu nhập của đại đội. Hái trà là một công việc rất vất vả, nhưng điểm công cũng cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ chồi trà còn chưa mọc ra, nhưng rau khúc dưới gốc cây đã nhú lên trước. Người dân ở đây thích dùng rau khúc và bột nếp để làm bánh thanh minh, mấy năm gần đây mới khá giả hơn, mới lại có bánh thanh minh để ăn.
Mùa này còn hơi sớm, rau khúc còn khá nhỏ, thậm chí còn chưa nở hoa. Kiều Đại Ni cũng muốn trốn bác gái Trương nên mới lên núi trà.
Cô hái một nắm, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm thoang thoảng, Kiều Đại Ni thích mùi này, có cảm giác của mùa xuân. Có người thấy hoa nở thơm hơn, Kiều Đại Ni không kén chọn, như thế này cũng khá tốt.
Hái một buổi, đã được nửa giỏ rồi, đủ rồi, Kiều Đại Ni đeo giỏ lên lưng đi về.
Đi ngang qua chuồng bò, cô nhìn thấy một người, là người nằm trên xe bò hôm đó.
Chuồng bò không lớn, được rào bằng những thanh gỗ, trên lợp bằng rơm rạ. Chia làm hai bên, một bên nhốt bò, một bên chất cỏ khô, còn được ngăn thành hai phòng nhỏ, chắc là nơi ở của những người ở trong chuồng bò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro