Thập Niên 70: Quả Phụ Kén Chồng
Làm Mối
2024-12-03 13:37:01
Kiều Đại Ni tức đến tái mặt, định mở miệng. Chị Vương hàng xóm nghe thấy, chạy đến, nhảy dựng lên mắng: "Thằng ranh con nào thế, chạy đến đội chúng tôi nói bừa nói bãi, cũng không soi gương xem mình, cái bộ dạng xấu xí đó, còn muốn lấy vợ, đáng đời cả đời ế vợ."
Bà Dương định mở miệng, bị chị Vương chỉ thẳng mũi mắng: "Còn là bậc bề trên, già mà không đứng đắn, cái tính toán của nhà bà to lắm, xã bên cạnh cũng nghe thấy hết rồi."
Chị Vương tiếp tục mắng: "Thiết Trụ được lãnh đạo xã công nhận là liệt sĩ, các người ức hiếp cô nhi quả phụ như vậy, không sợ lãnh đạo xã đến tìm các người sao."
Chị Vương một mình đấu với hai, mắng cho bà Dương và cháu trai bà ta phải liên tục lùi lại, không ngẩng đầu lên nhìn mà chạy mất.
Nhà cửa yên tĩnh trở lại, Kiều Đại Ni ngồi trên ghế, dùng tay che mặt khóc không thành tiếng, vai run lên từng hồi, nhìn mà thấy thương.
Chị Vương vỗ vai cô, thở dài.
Mãi một lúc sau Kiều Đại Ni mới bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn cảm ơn chị Vương.
"Đừng nói như vậy, chúng ta là hàng xóm láng giềng, chị coi em như em gái ruột của mình vậy. Đừng sợ, bà Dương này càng già càng không ra gì, lần sau chị còn mắng bà ta nữa." Chị Vương không thể chịu được cảnh bắt nạt người khác như vậy.
Cô tưởng chuyện này sẽ khép lại ở đây, ai ngờ, trong đội lại đồn thổi ngày càng quá đáng. Tóm lại là, Kiều Đại Ni sắp tái giá, đang xem mắt khắp nơi.
Bản thân Kiều Đại Ni còn chưa biết chuyện mình sắp tái giá. Phải đến khi cô đi làm công, các bác, các chú trong đội mới hỏi cô, xem mắt thế nào rồi. Có người tốt bụng, cũng có người muốn hóng chuyện, hả hê.
Kiều Đại Ni giải thích từng người một nhưng họ không tin. Kiều Đại Ni phiền muốn chết.
Ai ngờ Thụ Oa nghe được, kéo theo em gái, hai anh em khóc lóc chạy về.
"Sao thế, chuyện gì vậy?" Kiều Đại Ni vội kéo hai đứa trẻ lại.
Thụ Oa nhìn mẹ, òa lên khóc lớn, Điềm Nữu thấy anh trai khóc, cũng khóc theo. Kiều Đại Ni thấy hai đứa trẻ khóc đến nỗi thở không ra hơi, sốt ruột đến nỗi sắp khóc theo. Cô chỉ còn cách ôm hai đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Bà Dương định mở miệng, bị chị Vương chỉ thẳng mũi mắng: "Còn là bậc bề trên, già mà không đứng đắn, cái tính toán của nhà bà to lắm, xã bên cạnh cũng nghe thấy hết rồi."
Chị Vương tiếp tục mắng: "Thiết Trụ được lãnh đạo xã công nhận là liệt sĩ, các người ức hiếp cô nhi quả phụ như vậy, không sợ lãnh đạo xã đến tìm các người sao."
Chị Vương một mình đấu với hai, mắng cho bà Dương và cháu trai bà ta phải liên tục lùi lại, không ngẩng đầu lên nhìn mà chạy mất.
Nhà cửa yên tĩnh trở lại, Kiều Đại Ni ngồi trên ghế, dùng tay che mặt khóc không thành tiếng, vai run lên từng hồi, nhìn mà thấy thương.
Chị Vương vỗ vai cô, thở dài.
Mãi một lúc sau Kiều Đại Ni mới bình tĩnh lại, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn cảm ơn chị Vương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng nói như vậy, chúng ta là hàng xóm láng giềng, chị coi em như em gái ruột của mình vậy. Đừng sợ, bà Dương này càng già càng không ra gì, lần sau chị còn mắng bà ta nữa." Chị Vương không thể chịu được cảnh bắt nạt người khác như vậy.
Cô tưởng chuyện này sẽ khép lại ở đây, ai ngờ, trong đội lại đồn thổi ngày càng quá đáng. Tóm lại là, Kiều Đại Ni sắp tái giá, đang xem mắt khắp nơi.
Bản thân Kiều Đại Ni còn chưa biết chuyện mình sắp tái giá. Phải đến khi cô đi làm công, các bác, các chú trong đội mới hỏi cô, xem mắt thế nào rồi. Có người tốt bụng, cũng có người muốn hóng chuyện, hả hê.
Kiều Đại Ni giải thích từng người một nhưng họ không tin. Kiều Đại Ni phiền muốn chết.
Ai ngờ Thụ Oa nghe được, kéo theo em gái, hai anh em khóc lóc chạy về.
"Sao thế, chuyện gì vậy?" Kiều Đại Ni vội kéo hai đứa trẻ lại.
Thụ Oa nhìn mẹ, òa lên khóc lớn, Điềm Nữu thấy anh trai khóc, cũng khóc theo. Kiều Đại Ni thấy hai đứa trẻ khóc đến nỗi thở không ra hơi, sốt ruột đến nỗi sắp khóc theo. Cô chỉ còn cách ôm hai đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro