Thập Niên 70: Quân Hôn Mật Sủng, Ta Bị Cả Nhà Tháo Hán Chiều Hư
Chương 31
2024-09-27 05:50:26
Cô gái nhỏ mềm mại nằm gọn trong vòng tay, đầu mũi anh phảng phất mùi hương ngọt ngào trên người cô.
Ánh mắt anh càng không biết nên nhìn đi đâu.
Đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp kín cho cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô sao rồi? Ngã vào đâu thế?”
Tô Khanh Uyển nhìn đôi mắt hơi đỏ của anh, khuôn mặt nhỏ càng đỏ bừng.
Cô mếu máo, nhỏ giọng nói: “Tôi bị ngã vào eo, đau quá không cử động được!”
Nhìn thấy dáng vẻ hai mắt đẫm lệ, đáng thương của cô, Tống Sở Án nhất thời không khống chế được mà tim đập như trống.
Anh cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, trầm giọng hỏi: “Ngã vào eo không phải chuyện nhỏ, hay là để tôi xem cho cô nhé, tôi cũng biết chút ít về mấy cái này!”
Tô Khanh Uyển đỏ mặt, nghĩ đến một lúc nữa lũ trẻ sắp về rồi, cô cũng không thể cứ như vậy mãi được!
Dù sao anh cũng đã nhìn thấy rồi, chỉ có thể mặc kệ thôi.
Nghĩ ngợi một hồi, cô khó khăn gật đầu: “Vậy… vậy cũng được!”.
Nghe vậy, Tống Sở Án liền xoay người đi lục tìm trong ngăn kéo bàn, rất nhanh đã tìm thấy một lọ rượu thuốc trị vết bầm tím.
“Loại rượu thuốc này bình thường tôi dùng thấy hiệu quả rất tốt!”.
Tô Khanh Uyển nhìn lọ rượu thuốc rồi lại nhìn anh, đoán chừng bình thường họ luyện tập cũng khó tránh khỏi va chạm, ngã, nếu là làm nhiệm vụ thì hoàn toàn là đặt sinh tử ra ngoài, người lính nào mà dễ dàng chứ!
Tống Sở Án nói một câu: “Xin thứ lỗi!”, sau đó ôm cô cả người lẫn chăn lật người lại.
Sau đó kéo chăn xuống eo, để lộ tấm lưng trần nõn nà.
Lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ eo của cô thực sự sưng đỏ một mảng, còn hơi bầm tím.
Tống Sở Án đổ rượu thuốc ra tay, dùng lòng bàn tay xoa nóng, sau đó nhẹ nhàng áp lên chỗ sưng đỏ của cô, xoa bóp.
Một trận đau nhói ập đến, khiến Tô Khanh Uyển đau đến mức kêu lên: “A…”.
Tống Sở Án vội vàng nhẹ tay hơn một chút, thời buổi này dù là đàn ông hay phụ nữ đều có thể chịu khổ tốt, không biết cô được nuôi nấng như thế nào mà lại yếu đuối, mỏng manh như vậy.
Cứ như thể chỉ cần anh dùng thêm chút lực là có thể bẻ gãy cái eo nhỏ nhắn của cô.
“Cô ráng chịu một chút, bây giờ có thể hơi đau, nhưng nhất định phải xoa tan vết bầm, nếu không sáng mai thức dậy, cô sẽ đau đến mức không dậy nổi đâu!”.
Tô Khanh Uyển rưng rưng nước mắt gật đầu.
Cắn chặt răng, vùi đầu vào trong chăn.
“Ừm, anh xoa đi!”.
Nghe thấy giọng nói cố chịu đựng cơn đau, đáng thương của cô, không biết vì sao Tống Sở Án lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Lực đạo trên tay lại không dám giảm bớt chút nào, nhỡ đâu không xoa tan được, sáng mai e là sẽ bầm tím một mảng, đến lúc đó anh sẽ là người phải chịu tội.
Ánh mắt anh càng không biết nên nhìn đi đâu.
Đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp kín cho cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô sao rồi? Ngã vào đâu thế?”
Tô Khanh Uyển nhìn đôi mắt hơi đỏ của anh, khuôn mặt nhỏ càng đỏ bừng.
Cô mếu máo, nhỏ giọng nói: “Tôi bị ngã vào eo, đau quá không cử động được!”
Nhìn thấy dáng vẻ hai mắt đẫm lệ, đáng thương của cô, Tống Sở Án nhất thời không khống chế được mà tim đập như trống.
Anh cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, trầm giọng hỏi: “Ngã vào eo không phải chuyện nhỏ, hay là để tôi xem cho cô nhé, tôi cũng biết chút ít về mấy cái này!”
Tô Khanh Uyển đỏ mặt, nghĩ đến một lúc nữa lũ trẻ sắp về rồi, cô cũng không thể cứ như vậy mãi được!
Dù sao anh cũng đã nhìn thấy rồi, chỉ có thể mặc kệ thôi.
Nghĩ ngợi một hồi, cô khó khăn gật đầu: “Vậy… vậy cũng được!”.
Nghe vậy, Tống Sở Án liền xoay người đi lục tìm trong ngăn kéo bàn, rất nhanh đã tìm thấy một lọ rượu thuốc trị vết bầm tím.
“Loại rượu thuốc này bình thường tôi dùng thấy hiệu quả rất tốt!”.
Tô Khanh Uyển nhìn lọ rượu thuốc rồi lại nhìn anh, đoán chừng bình thường họ luyện tập cũng khó tránh khỏi va chạm, ngã, nếu là làm nhiệm vụ thì hoàn toàn là đặt sinh tử ra ngoài, người lính nào mà dễ dàng chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Sở Án nói một câu: “Xin thứ lỗi!”, sau đó ôm cô cả người lẫn chăn lật người lại.
Sau đó kéo chăn xuống eo, để lộ tấm lưng trần nõn nà.
Lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ eo của cô thực sự sưng đỏ một mảng, còn hơi bầm tím.
Tống Sở Án đổ rượu thuốc ra tay, dùng lòng bàn tay xoa nóng, sau đó nhẹ nhàng áp lên chỗ sưng đỏ của cô, xoa bóp.
Một trận đau nhói ập đến, khiến Tô Khanh Uyển đau đến mức kêu lên: “A…”.
Tống Sở Án vội vàng nhẹ tay hơn một chút, thời buổi này dù là đàn ông hay phụ nữ đều có thể chịu khổ tốt, không biết cô được nuôi nấng như thế nào mà lại yếu đuối, mỏng manh như vậy.
Cứ như thể chỉ cần anh dùng thêm chút lực là có thể bẻ gãy cái eo nhỏ nhắn của cô.
“Cô ráng chịu một chút, bây giờ có thể hơi đau, nhưng nhất định phải xoa tan vết bầm, nếu không sáng mai thức dậy, cô sẽ đau đến mức không dậy nổi đâu!”.
Tô Khanh Uyển rưng rưng nước mắt gật đầu.
Cắn chặt răng, vùi đầu vào trong chăn.
“Ừm, anh xoa đi!”.
Nghe thấy giọng nói cố chịu đựng cơn đau, đáng thương của cô, không biết vì sao Tống Sở Án lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Lực đạo trên tay lại không dám giảm bớt chút nào, nhỡ đâu không xoa tan được, sáng mai e là sẽ bầm tím một mảng, đến lúc đó anh sẽ là người phải chịu tội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro