[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Không Có Kỹ Xảo...
2024-08-01 23:36:25
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía Lưu Tú Nga, khóe miệng nhếch lên, trên má xuất hiện lúm đồng tiền, nở nụ cười ngọt ngào.
"Chị dâu, em không rảnh, Văn Cảnh nói dẫn em đi thị trấn, bọn em phải lên đường rồi.”
“Đi thị trấn?” Giọng nói của Lưu Tú Nga đột nhiên lớn hơn: "Bọn em đi thị trấn làm gì? Vợ em bảy, không phải là chị nói em đâu, nhưng mà phụ nữ chúng ta kết hôn rồi phải làm biết giữ phép tắc, chạy lên thị trấn đi loanh quanh dễ bị người ta bàn tán linh tinh.”
“Em đi thị trấn với chồng em, người ta bàn tán linh tinh cái gì?” Tô Nhuyễn Nhuyễn hỏi ngược lại: “Nếu ai đó bàn tán linh tinh, chắc chắn là không muốn nhìn thấy vợ chồng em tình cảm. Chị cả, chẳng lẽ chị không nhìn ra là em và Văn Cảnh có tình cảm rồi?”
Lưu Tú Nga nở một nụ cười khô khan: “Sao lại như thế được! Em bảy à, em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ là…”
"Em biết chắc chắn chị cả không phải là người như vậy mà.” Tô Nhuyễn Nhuyễn cười tủm tỉm cắt ngang lời Lưu Tú Nga: “Văn Cảnh ra tới rồi, chị cả, chúng em đi trước nhé.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn dứt lời rồi bước nhanh đi tới bên cạnh Phó Văn Cảnh, nở nụ cười với anh, lôi kéo anh nhanh chân đi ra ngoài.
Thẳng cho đến khi rời khỏi nhà họ Phó một khoảng, xung quanh không có người khác, lúc này Tô Nhuyễn Nhuyễn mới lặng lẽ thả chậm bước chân, cũng buông lỏng cánh tay Phó Văn Cảnh ra.
Nhớ lại sắc mặt vừa rồi của Lưu Tú Nga, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cười cong mặt mày lần nữa.
Không phải Tô Nhuyễn Nhuyễn không muốn làm việc nhưng mỗi nhà mỗi quy tắc riêng, hơn nữa, với một đại gia đình như nhà họ Phó thì việc có những quy tắc phải tuân theo cũng là chuyện bình thường.
Nếu hôm nay cô giúp Lưu Tú Nga rửa bát, vậy ngày mai chị hai nhờ cô giúp thì cô có nên giúp không?
Nếu như không giúp, chị hai có ý kiến với cô không?
Vấn đề lớn hơn là, nếu lần này cô lại giúp nữa thì những ngày sau chị ba nhờ vả thì cô cũng phải bỏ công sức ra để phụ cô ấy.
Nhưng nếu cứ giúp như vậy, đợi sau này chị ba kêu cô giúp, cô cũng phải giúp. Những loại chuyện này, một khi bắt đầu thì không thể dừng lại được.
Vì tránh phiền phức cho sau này, cô nên trực tiếp ngăn chặn từ lúc nó chuẩn bị phát sinh mới là lựa chọn tốt nhất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cười, nghe được tiếng khen của Phó Văn Cảnh.
"Anh cho rằng da mặt em mỏng nên sẽ ngại từ chối chị cả, không ngờ anh nghĩ nhiều rồi. Em còn có một mặt như ớt cay nhỏ khiến chị cả sặc nói không nên lời."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Chị dâu, em không rảnh, Văn Cảnh nói dẫn em đi thị trấn, bọn em phải lên đường rồi.”
“Đi thị trấn?” Giọng nói của Lưu Tú Nga đột nhiên lớn hơn: "Bọn em đi thị trấn làm gì? Vợ em bảy, không phải là chị nói em đâu, nhưng mà phụ nữ chúng ta kết hôn rồi phải làm biết giữ phép tắc, chạy lên thị trấn đi loanh quanh dễ bị người ta bàn tán linh tinh.”
“Em đi thị trấn với chồng em, người ta bàn tán linh tinh cái gì?” Tô Nhuyễn Nhuyễn hỏi ngược lại: “Nếu ai đó bàn tán linh tinh, chắc chắn là không muốn nhìn thấy vợ chồng em tình cảm. Chị cả, chẳng lẽ chị không nhìn ra là em và Văn Cảnh có tình cảm rồi?”
Lưu Tú Nga nở một nụ cười khô khan: “Sao lại như thế được! Em bảy à, em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ là…”
"Em biết chắc chắn chị cả không phải là người như vậy mà.” Tô Nhuyễn Nhuyễn cười tủm tỉm cắt ngang lời Lưu Tú Nga: “Văn Cảnh ra tới rồi, chị cả, chúng em đi trước nhé.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn dứt lời rồi bước nhanh đi tới bên cạnh Phó Văn Cảnh, nở nụ cười với anh, lôi kéo anh nhanh chân đi ra ngoài.
Thẳng cho đến khi rời khỏi nhà họ Phó một khoảng, xung quanh không có người khác, lúc này Tô Nhuyễn Nhuyễn mới lặng lẽ thả chậm bước chân, cũng buông lỏng cánh tay Phó Văn Cảnh ra.
Nhớ lại sắc mặt vừa rồi của Lưu Tú Nga, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cười cong mặt mày lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải Tô Nhuyễn Nhuyễn không muốn làm việc nhưng mỗi nhà mỗi quy tắc riêng, hơn nữa, với một đại gia đình như nhà họ Phó thì việc có những quy tắc phải tuân theo cũng là chuyện bình thường.
Nếu hôm nay cô giúp Lưu Tú Nga rửa bát, vậy ngày mai chị hai nhờ cô giúp thì cô có nên giúp không?
Nếu như không giúp, chị hai có ý kiến với cô không?
Vấn đề lớn hơn là, nếu lần này cô lại giúp nữa thì những ngày sau chị ba nhờ vả thì cô cũng phải bỏ công sức ra để phụ cô ấy.
Nhưng nếu cứ giúp như vậy, đợi sau này chị ba kêu cô giúp, cô cũng phải giúp. Những loại chuyện này, một khi bắt đầu thì không thể dừng lại được.
Vì tránh phiền phức cho sau này, cô nên trực tiếp ngăn chặn từ lúc nó chuẩn bị phát sinh mới là lựa chọn tốt nhất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cười, nghe được tiếng khen của Phó Văn Cảnh.
"Anh cho rằng da mặt em mỏng nên sẽ ngại từ chối chị cả, không ngờ anh nghĩ nhiều rồi. Em còn có một mặt như ớt cay nhỏ khiến chị cả sặc nói không nên lời."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro